Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 168 - Hắn đi cướp à?



Chương 168: Hắn đi cướp à?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNhìn linh thạch trước mặt, Lữ Thiếu Khanh cũng cảm thấy tự hào. Đây đều là thành quả lao động của mình.Hắn nói với Trương Tòng Long: “Tới nào, lấy ra đi.”“Để ta xem người xếp thứ hai Tề Châu, người gấp nhất Tề Châu nhà ngươi có thể có bao nhiêu linh thạch.”Sắc mặt Trương Tòng Long càng thêm khó coi.Sao tên hỗn đản này lại có thể có nhiều linh thạch như thế? Hắn đi cướp à?Sao gặp tên hỗn đản này ta luôn luôn kinh ngạc vậy?Trương Tòng Long rất khó chịu, rất ghê tởm, biết thế ban đầu không lấy chuyện này ra chê cười hắn.Trương Tòng Long vạn vạn lần không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại có nhiều linh thạch như thế.Nhưng đã nói rồi, giờ không thể không kiên rì. Trương Tòng Long vung tay lên, lấy tất cả linh thạch trong nhẫn chứa đồ của mình ra.Cũng là một đống linh thạch, nhưng so với Lữ Thiếu Khanh thì ít hơn không chỉ có một nửa.Tất cả mọi người chỉ khẽ quét qua thần thức một cái liền biết rõ có bao nhiêu viên.Lữ Thiếu Khanh hơi khó chịu, còn tưởng đụng phải một con dê béo, không ngờ lại là một con quỷ nghèo. Hắn hùng hùng hổ hổ hết sức khinh bỉ: “Mới có hơn hai vạn sáu ngàn viên linh thạch thôi à?”“Chút linh thạch này mà cũng dám chê cười ta? Ai cho ngươi dũng khí này? Lão già Thương Chính Sơ kia à?”Trương Tòng Long cảm thấy da mặt mình đau rát, lại lấy mấy bình ngọc từ trong giới chỉ trữ vật ra.“Đan dược tam phẩm Uẩn Linh Đan, mười viên, đủ chưa?”Mẹ nó chứ, đan dược tam phẩm Uẩn Linh Đan?Tính toán giá cả chừng hai vạn linh thạch.Giá cả cũng không kém bao nhiêu.Nhưng mà!Lữ Thiếu Khanh tràn đầy ghét bỏ, linh đan ma quỷ kia hắn không ăn, chỉ ăn linh thạch.“Không có linh thạch? Nghèo quá!”Trương Tòng Long thầm chửi mắng trong bụng. Mẹ nó chứ, toàn bộ gia sản của ta cộng lại hơn trăm vạn đấy, ngươi biết cái đếch gì?“Có đánh cược không?”“Xem ra ngươi không dám.”Giọng nói của Trương Tòng Long uất ức lắm rồi.Gã ta bị tát rất rát.Vạn vạn lần gã ta không ngờ nổi Lữ Thiếu Khanh lại có nhiều linh thạch như thế.Rốt cuộc tên chết tiệt này kiếm đâu ra?Mẹ nó, tên hỗn đản này thật đáng ghét.Trương Tòng Long nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, nghiến răng nghiến lợi.Bình thường trong mắt người khác gã ta bá đạo vô song, duy ngã độc tôn, nói một không hai.Trước mặt Lữ Thiếu Khanh lại nhiều lần phải kinh ngạc.Ta không tin lần này không thắng được ngươi.Linh thạch của ta không nhiều bằng ngươi, nhưng đệ đệ ta mạnh hơn sư muội của ngươi, ngươi chờ thua đi.“Bắt đầu đi!”Trương Tòng Long khoanh hai tay, tràn ngập lòng tin vào đệ đệ của mình.“Trường kiếm trong tay Trương Chính là một thanh bội kiếm tam phẩm mà ta thu được, ta không tin xú nha đầu kia có thể có một thanh trường kiếm tam phẩm.”Trương Chính bị người ta cướp sạch sành sanh, tất cả vũ khí pháp bảo đều không còn nữa.Trương Tòng Long đưa thanh trường kiếm lúc trước mình kiếm được cho đệ đệ.Vũ khí cấp tam phẩm phong mang vô cùng, uy lực mười phần.Linh giáp nhị phẩm trở xuống không thể ngăn cản nổi.Trương Chính còn là cảnh giới Trúc Cơ tầng hai, cao hơn Tiêu Y hai cảnh giới nhỏ.Cảnh giới như thế, lại cầm lợi khí trong tay.Trương Tòng Long không nghĩ rằng đệ đệ mình có thể thua.Đệ tử Quy Nguyên Các bên cạnh cũng nhao nhao gào lên: “Đúng vậy, Trương Chính sư huynh ra tay, nhất định xú nha đầu kia sẽ thua.”“Đợi chút nữa xem Lữ Thiếu Khanh kia sẽ khóc thế nào.”Nói đến ba chữ Lữ Thiếu Khanh, các đệ tử của Quy Nguyên Các đều nghiến răng nghiến lợi.Chỉ hận không thể chém hắn thành muôn mảnh.Lần đầu tiên có người dám khiêu chiến đệ tử Quy Nguyên Các như thế, hơn nữa còn có thể dọa cho bọn họ không dám tùy tiện ra tay.Cảnh ngộ như thế khiến cho họ hận đén phát điên.Trương Tòng Long nhìn Lữ Thiếu Khanh đang cười tủm tỉm nhìn đống linh thạch với hai mắt phát sáng.Trong lòng gã ta cũng hận thấu xương.Ngươi cứ đắc ý một chút đi, chờ lát nữa sẽ cho ngươi hối hận.Trương Tòng Long hét lớn với đệ đệ: “Trương Chính, lấy hết thực lực của ngươi ra, giáo huấn nàng ta thật mạnh vào!”Ôi, tự tin quá cơ! Lữ Thiếu Khanh cười thầm.Ngươi cho rằng mấy hôm nay ta toàn làm việc vô nghĩa sao?Đệ đệ ngươi bị ta đánh một cái, dù trong mấy ngày này có kịp hồi phục cũng chỉ là một thân thể mới khỏi bệnh.Khẳng định không thể phát huy được mười phần thực lực.Chưa kể.Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở: “Đừng quên lễ vật mà ta và sư huynh tặng cho muội.”Tiêu Y sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng.Cổ tay nàng khẽ đảo một cái, một thanh trường kiếm màu đỏ xuất hiện, sau đó là một kiện linh giáp màu đỏ mặc lên người.Trong chốc lát, Tiêu Y từ một tiểu muội nhà bên đáng yêu lí lắc liền biến thành một nữ tu sĩ tư thế hiên ngang, khí phái anh hùng hừng hực.Thân mang linh giáp tam phẩm, cầm trong tay trường kiếm tam phẩm, Tiêu Y tự tin tràn đầy.Khôi giáp vũ khí tam phẩm là trang bị bình thường của tu sĩ Kết Đan kỳ.Bình thường tu sĩ Trúc Cơ kỳ được trang bị vũ khí nhị phẩm.Hiện tại Trương Chính chỉ là một thanh trường kiếm tam phẩm.Về phần cái khác.Linh giáp, không có.Pháp khí, không có.Thân là đệ tử phái lớn, Trương Chính liếc một cái là thấy được linh giáp mà Tiêu Y mặc là linh giáp tam phẩm.Nhất thời gã ta cũng không biết nên tấn công hay phòng ngự mới tốt.Có linh giáp tam phẩm, Tiêu Y đã đặt chân vào thế bất bại.Nhìn linh giáp trên thân Tiêu Y không kém trường kiếm tam phẩm trong tay mình đâu.Trong lòng Trương Chính bi phẫn không thôi, rất muốn khóc.Gã ta bị người trong thành Lăng Tiêu bào lông dê hai lần, bị người ta lột trọc rồi.Trường kiếm tam phẩm trong tay là ca ca cho mình đấy.Bây giờ đối phương không chỉ có trường kiếm tam phẩm mà còn có cả linh giáp tam phẩm nữa.Còn đánh cái lông ý!

Bạn cần đăng nhập để bình luận