Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 840 - Đùi bị đánh gãy xương



Chương 840: Đùi bị đánh gãy xươngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLệnh bài màu đen, lớn hơn một chút so với bàn tay của Lữ Thiếu Khanh, chính diện có một cái đầu hung thú đang rít gào, mặt trái là một chữ lệnh.Phong cách cổ xưa, chế tác có chút thô ráp, nhưng dao động tản ra làm cho người ta biết đây ít nhất là một món pháp khí tam phẩm.Mà sau khi nhìn thấy tấm lệnh bài này, sắc mặt Miêu Á lập tức thay đổi, kinh hô một tiếng: "Lệnh, lệnh bài Thánh Địa?"Sau đó nàng ta che chặt miệng của mình, e sợ kinh hô ra tiếng.Ánh mắt nàng ta mang theo kính sợ thật sâu, đến giờ cuối cùng nàng ta cũng hiểu được vì sao Câu Tô lại cung kính với Loan Thụy như vậy.Hóa ra là một người đến từ Thánh Địa."Lệnh bài Thánh Địa?" Lữ Thiếu Khanh cảm thấy kỳ quái, dùng nó gõ gõ bàn, leng keng rung động: "Rất đáng giá sao?"Nghe qua có chút giống sắt, cầm đi bán theo cân hẳn là đáng giá chút tiền đi.Đáng giá?Miêu Á vô lực chửi bới.Đây là điều mà ngươi tập trung vào sao?Ngươi gõ như vậy là muốn làm gì? Đây là lệnh bài Thánh Địa, không phải ngói vụn ven đường.Nàng ta rất khinh bỉ bộ dạng tham tiền của Lữ Thiếu Khanh, cắn răng: "Đáng giá, rất đáng giá, nó đại diện cho thân phận Thánh Địa. Ngươi nói xem nó có đáng giá hay không?"Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Thân phận Thánh Địa rất đáng gờm sao?"Trong lòng Miêu Á nhảy dựng, những lời này làm cho nàng ta mơ tưởng viển vông, trong lòng lại suy đoán Lữ Thiếu Khanh có phải đến từ đại gia tộc ẩn thế nào hay không.Cũng chỉ có đại gia tộc ẩn thế mới có thể không thèm để Thánh Địa ở trong mắt.Miêu Á lại nói: "Có lệnh bài, đại diện là người Thánh Địa, trên Hàn Tinh sẽ không ai dám bất kính."Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, ánh mắt sáng lên: "Nói cách khác, có thể giả mạo?"Miêu Á đỡ trán: "Công tử, trên Hàn Tinh, không có ai dám giả mạo người của Thánh Địa."Thánh Địa tích uy rất nặng, nhìn xuống toàn bộ Hàn Tinh, không ai dám bất kính với Thánh địa, càng không ai dám giả mạo thân phận Thánh Địa.Bị Thánh Địa biết, diệt tộc cũng chỉ là thuận miệng nói một câu.Nhưng mà khi nhìn thấy biểu cảm của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng Miêu Á nhảy dựng.Sẽ không phải là hắn ta muốn giả mạo người của Thánh Địa chứ?"Công tử, ngươi, sẽ không..."Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh nghiêm nghị: "Đương nhiên là không có, ta vẫn luôn vô cùng tôn kính Thánh Địa, làm sao có thể làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này."Trong lòng Miêu Á châm chọc, ta luôn cảm thấy lời này của ngươi rất không chân thật.Lữ Thiếu Khanh thu hồi lệnh bài, chẳng may muốn đến Thánh Địa, không chừng có thể phát huy công dụng.Tiếp theo, Lữ Thiếu Khanh lại lấy ra một quyển sách từ bên trong.Mở ra xem, nhất thời vui vẻ: "Ôi, tên này thật biết chơi mà."Nhưng mà lật qua lật lại, sắc mặt Lữ Thiếu Khanh thay đổi, thu lại nụ cười lộ ra sát ý.Miêu Á vẫn luôn chú ý đến Lữ Thiếu Khanh, phát hiện sau khi Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy quyển sách kia, sắc mặt liền thay đổi.Nàng ta nhịn không được tò mò hỏi: "Công tử, làm, làm sao vậy?"Lữ Thiếu Khanh không trả lời, cất sách đi, đá một cú vào con khỉ nhỏ: "Khỉ ngốc, đi!"Hắn nói với Miêu Á: "Ta có chút việc phải làm."Nói xong mang theo con khỉ nhỏ lập tức biến mất tại chỗ.Để lại mình Miêu Á ngạc nhiên, trong lòng hết sức tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Thứ gì có thể làm cho sắc mặt của hắn ngưng trọng, không nói hai lời liền rời đi như thế.Lữ Thiếu Khanh đi thẳng tới Câu gia, thần thức đảo qua, lạnh lùng cười, bóng dáng chợt lóe lại biến mất.Ở Câu gia, Câu Khiên vui vẻ chờ tin tức của nhi tử.Miêu Á của Miêu gia và Lữ Thiếu Khanh vừa rời khỏi Miêu gia, tai mắt mà bọn họ ẩn giấu trong Miêu gia lập tức truyền tin vào trong tai ông ta.Cho nên Câu Khiên lập tức bảo nhi tử mang theo Loan Thụy xuất phát.Ông ta tin tưởng không nghi ngờ đối với thực lực của Loan Thụy, người đến từ Thánh Địa, chắc chắn là bắp đùi tráng kiện.Câu gia ôm cái đùi này, ngày lên như diều gặp gió nằm ở trong tầm tay.Câu Khiên tràn đầy tự tin chờ đợi tin tức tốt.Một khi Loan Thụy có thể đánh bại Lữ Thiếu Khanh, Câu gia lập tức chủ động xuất kích.Giết chết Cung gia và Miêu gia, đến lúc đó thành Tam Vũ chính là của Câu gia.Vừa nghĩ tới tương lai tươi sáng của Câu gia, nụ cười trên môi Câu Khiên liền không ngăn nổi.Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một đợt dao động, là của nhi tử.Câu Khiên lập tức cười rộ lên, giải quyết xong nhanh như vậy sao? Ai nha, quả nhiên là đùi lớn, làm việc chính là nhanh như vậy.Nhưng ngay sau đó, sau khi nhi tử Câu Tô dẫn Loan Thụy vào, nụ cười của Câu Khiên cứng lại.Ông ta khó có thể tin nhìn Loan Thụy nửa chết nửa sống, tay chỉ vào hắn ta cũng run rẩy.Ông ta giống như động kinh, hít nửa ngày, mới run rẩy hỏi: "Sao, sao, có thể như vậy?"Đùi Câu gia bám bị què rồi sao?Nhìn như vậy, không giống què, ngược lại giống như bị người ta đánh gãy xương."Phụ thân, là hắn, là tên hỗn đản kia." Câu Tô nhìn thấy phụ thân mình, sắp khóc đến nơi rồi.Quá hung ác, chỉ mấy hơi thở liền đánh Loan Thụy thành như vậy.Quá kinh khủng, thực lực quá mạnh mẽ."Đáng chết!" Sau khi Câu Khiên nghe xong, hận đến giậm chân, tạo thành vô số vết nứt.Đầu Loan Thụy đau như muốn nứt ra, hắn ta quát Câu Khiên: "Mau đưa đan dược cho ta."Nếu không kịp thời trị liệu, sẽ để lại di chứng nghiêm trọng, đời này liền bị phế đi.Trong lòng Câu Khiên giận dữ, cái đồ hàng giả này, đã thành như vậy rồi mà còn dám hô to gọi nhỏ với ta.Hắn ta có ý định tát chết Loan Thụy, nhưng nghĩ đến thân phận Loan Thụy, hắn ta không thể không ngoan ngoãn đi lấy các loại đan dược cho Loan Thụy.Nhìn Loan Thụy không nói hai lời liền nhắm mắt chữa thương, trong lòng hai phụ tử Câu Khiên và Câu Tô vô cùng nghẹn khuất.Đây là muốn bắt bọn họ làm hộ pháp, cũng không lo lắng bọn họ sẽ ra tay với hắn ta sao, người Thánh Địa chảnh như vậy sao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận