Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1936

Chương 1936Chương 1936
Nhóm dịch: Thiên Tuyết “Ngươi tức giận như vậy làm gì?”
Liễu Xích giận đến mức lệch cả mũi, ta còn không thể tức giận?
Ngươi cướp Xuyên Giới bàn của ta, ta còn phải cười nói ngươi làm tốt lắm?
Lữ Thiếu Khanh ông cụ non, tư thế tựa như trưởng bối giáo huấn vãn bối: “Bình tĩnh một chút, chuyện bao lớn chứ, tuổi đã cao rồi.”
Liễu Xích nhịn không được, nhào về phía Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, ta và ngươi không đội trời chung.”
Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng một bước, thân ảnh chớp động, tựa như một con chim linh hoạt đứng bên người Bạch Thước.
“Tiền bối, ngươi khuyên hắn một chút đi, lớn tuổi, tức giận dễ bể mạch máu lắm.”
Liễu Xích sắp giận điên lên. Tên khốn kiếp này còn khiêu khích nữa, quả là khiêu khích trắng trợn.
Nhưng mà, đối mặt với Bạch Thước, ông ta không dám lỗ mãng. Không nói nơi này là địa bàn Bạch Thước, chỉ riêng cống hiến Bạch Thước đã làm vì Yêu giới đã đủ để ông ta không dám bất kính với Bạch Thước.
Bạch Thước nhìn thấy rất cạn lời, Liễu Xích nàng ta biết, lai lịch của Liễu Xích bí ẩn, dường như bảo vệ bí mật thiên địa gì đó.
Sau khi Liễu Xích tới đây, biết tình hình nơi này liền nghĩa vô phản cố trợ giúp nàng ta. Trung can nghĩa đảm, đại nghĩa vô song.
Hơn nữa ở độ tuổi của Liễu Xích, với loại cảnh giới này, chuyện bình thường rất khó làm ông ta tức giận.
Nhưng ông ta vừa nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh liền giống như thùng thuốc nổ trong cơ thể ông ta nổ tung, nộ khí trong nháy mắt kéo căng. Thiều Thừa nhìn thấy cũng tóc tai dựng đứng, đã lâu như vậy rồi quan hệ giữa hai người vẫn chưa hòa hoãn sao?
Thiều Thừa hỏi Tiêu Y: “Chuyện gì xảy ra?”
Tiêu Y thấp giọng nói ra chuyện Lữ Thiếu Khanh cướp Xuyên Giới bàn của Liễu Xích. Thiều Thừa bụm mặt, mất mặt quá.
Chẳng trách lúc đấy Liễu Xích tiên bối có kích động muốn đánh ông.
Hết thảy đầu vì tiểu khốn kiếp này.
Bạch Thước sau khi nghe xong, càng thêm cạn lời. Những lời định thuyết phục hai người lập tức nuốt về trong bụng.
Cũng không thể trách Liễu Xích lại tức giận. Đoạt đồ của người khác, còn muốn thuyết phục người ta đừng tức giận.
Tính cách như vậy, có thể sống đến hiện tại, cũng coi như mạng lớn.
Lữ Thiếu Khanh đứng bên người Bạch Thước, khoát tay với Liễu Xích: “Được rồi, được rồi, nói chính sự đi.”
“Chính sự?” Liễu Xích giận, Xuyên Giới bàn của ta không phải chuyện chính sự, ông ta gầm thét: “Trả Xuyên Giới bàn cho ta.”
“Hẹp hòi.” Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí nói: “Ngươi cũng đưa ta rồi ngươi còn đòi lại? Không thấy ngại à?
“Sư phụ ta và chim ngốc đi theo ông tới đầy suýt chút nữa thì xong đời, hiện tại chúng ta vì tìm bọn họ cũng tới nơi này, hết thảy đầu vì ông mà ra, ta cũng không định so đo với ông còn ông thì hay rồi, vì cái bàn nát mà canh cánh trong lòng. Yêu thú hẹp hòi.”
Lời này khiến Bạch Thước bên cạnh cũng muốn thu thập Lữ Thiếu Khanh.
Yêu thú thì sao?
Yêu thú đắc tội ngươi à? Bạch Thước vốn không định xen vào nhưng giờ nàng ta quyết định giúp đỡ Liễu Xích. Ai bảo tất cả mọi người đầu là yêu thú chứ?
“Cầm đồ của người khác, trả lại đi, đừng để tổn thương hòa khí.”
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: “Tiền bối, người bên nào vậy?”
“Tính cách công bằng công chính của người cũng bị chặt đi luôn rồi à?”
Bạch Thước cảm thấy trán mình nổi gân xanh.
Ta bên nào, ngươi còn không biết à?
Thiêu Thừa quát: “Khốn kiếp, không được vô lễ, mau trả đồ cho người ta.”
Lữ Thiếu Khanh nhún vai, dáng vẻ lực bất tòng tâm: “Nó nhận ta là chủ, đi theo ta ăn ngon uống sướng, không muốn trở về khoảng thời gian sống cơ cực trước đây.” “Không trả được!”
Liễu Xích tức đến dậm chân. Ăn ngon uống sướng? Có ý gì? Đi theo ông ta rất ấm ức sao? Nói hươu nói vượn.
Ông ta rống lên giận dữ: “Trả cho tal”
Giờ ông ta không cần Xuyên Giới bàn nữa mà cần trút giận.
Lữ Thiếu Khanh nghĩ nghĩ, nói với Bạch Thước: “Tiền bối, thế này đi, để nó tự quyết định có được không?”
“Nó?”
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Đúng vậy, khí linh đấy, nếu nó nói muốn trở về những ngày tháng khổ cực, ta không nói hai lời, sẽ trả lại cho Liễu Xích tiền bối.”
Hung Trừ lạnh lùng nói: “Ngươi đã để nó nhận chủ, có đồng ý hay không còn không phải một câu nói của ngươi sao?”
Hung Trừ dáng vẻ cao lớn, mang theo cô khí tức hung hãn.
Vừa gặp mặt, ông ta đã không có hảo cảm gì với Lữ Thiếu Khanh.
Dù sao ông ta cũng thần cận với Liễu Xích hơn. Khi dễ Liễu Xích dĩ nhiên là chọc cho ông ta thấy ngứa mắt Lữ Thiếu Khanh.
Bạch Thước thản nhiên nói: “Giải trừ khế ước, để tự nó đưa ra lựa chọn.”
Cho dù là Liễu Xích hay Lữ Thiếu Khanh hai bên đầu phải trấn an, Bạch Thước dứt khoát đưa ra biện pháp này. Ngữ khí của ta kiên quyết, không hề có chút thương lượng.
Lữ Thiếu Khanh thở dài: “Quả nhiên, công bằng công chính bị chém rồi.” Bạch Thước tức giận đến mức gần xanh trên trán giật giật. Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh không quan tâm: “Ta chịu thiệt một chút không sao, nhưng đến lúc đó Xuyên Giới bàn vân đi theo ta thì làm sao bây giờ?”
Liễu Xích thở hồng hộc: “Ta tuyệt đối không nhắc đến chuyện này nữa.”
Đối với Liễu Xích mà nói, Xuyên Giới bàn có quay lại hay không không quan trọng, quan trọng là cục tức này. “Như vậy, ta chịu thiệt quá.” Lữ Thiếu Khanh xấu hổ: “Không bằng đánh cược đi.” “Đánh cược?” Đám người khẽ giật mình, không rõ Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: “Đúng vậy, nếu không thì ta phải chịu thiệt lắm.”
“Tiền bối thắng, ta xin lỗi tiền bối, nếu bị thua, lúc đối phó Hắc Thước, hai vị tiên bối sẽ nghe lời ta, như thế nào?” Tiêu Y trừng to mắt, bừng tỉnh đại ngộ.
Đây mới là mục đích của Nhị sư huynh sao?
Nhị sư huynh quả nhiên giảo hoạt.
Nhưng mà, Nhị sư huynh thắng chắc sao?
Điều kiện Lữ Thiếu Khanh vừa đưa ra, Liễu Xích cũng sững SỜ.
Ông ta hơi chần chờ.
Ngược lại, Hung Trừ vô cùng nghĩa khí, không nói hai lời, lập tức đáp ứng: “Được rồi, sợ tiểu tử ngươi chắc?”
“Ngươi giải trừ khế ước, ta không tin ngươi có thể thắng.”
Ông ta tăng thêm lòng tin _ cho Liều Xích, khế nói với Liều Xích: “Liễu huynh, không cần lo lắng.”
“Dạng người như hắn, pháp khí đi theo hắn nhất định khổ không thể tả, chắc chắn hận không thể rời đi.”
“Trước kia ngươi đối xử với nó như thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận