Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 592 - Ma tộc đáng sợ



Chương 592: Ma tộc đáng sợNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmGiờ năm mươi tên ma tộc này cùng phối hợp giống như năm mươi tu sĩ Kết Đan kỳ hợp thể, thực lực kết hợp lại đã vọt thẳng thành Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí còn mạnh hơn.Bên nhân tộc đơn đả độc đấu, tu sĩ ma tộc đoàn kết hợp lực, như là một người, cao thấp phân kia rõ ràng.Sau khi bên tu sĩ ma tộc ngăn cản công kích của nhân tộc thì cũng phát khởi công kích.Trường thương trong tay bọn hắn tỏa ra ánh sáng, cuối cùng cũng tụ tập thành một đạo thương mang to lớn, quét ngang thiên hạ, như một người phát ra công kích, cực kỳ cường hãn.Hơn trăm tu sĩ nằm trong phương viên này bị quang mang to lớn quét ngang liền kêu thảm một tiếng, bốc hơi khỏi nhân gian.Một thương quét ngang, hơn ngàn tu sĩ nhân tộc bị quét sạch một mảng.Màn này đã dọa tất cả tu sĩ nhân tộc sợ hãi.Sợ hãi khiến bọn hắn lại một lần nữa quên đi kết cục của đồng bạn trước đó, xoay người bỏ chạy.“Nhanh, mau trốn!”“Quá, quá kinh khủng, trốn, mau trốn!”“Không trốn nữa sẽ chết.”Cổ Cảnh Thước giận dữ, đám phế vật này, chỉ mới một hiệp đã bị dọa thành ra thế này.Đám phế vật các ngươi không chú ý thấy khí tức của đối phương trở nên suy yếu rồi sao?Tiếp tục đánh chắc chắn có thể mài chết bọn hắn. Chỉ trong chốc lát đã bị người ta dọa ra như thế rồi.“Quay lại hết cho ta.”Cổ Cảnh Thước gầm thét, khí tức Nguyên Anh kỳ gầm thét như dã thú nổi giận tản ra khí tức kinh khủng mà nguy hiểm.Đồng thời hắn ta giơ tay chém xuống, tu sĩ chạy nhanh nhất, hét lớn tiếng nhất trong nháy mắt mất mạng.Cổ Cảnh Thước lại một lần nữa dựa vào thủ đoạn tàn bạo chấn nhiếp đám đông.Nhưng đối phương cũng sẽ không ngồi chờ đợi.Tu sĩ ma tộc nhìn thấy tu sĩ nhân tộc sợ hãi chạy trốn thì đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt thừa thắng xông lên.Bọn hắn nhanh chóng gia tăng tốc độ, đội hình phân tán.Bọn hắn như những thợ săn tàn nhẫn, thu gặt những con mồi không còn chút sức chống cự, trường thương như rồng, từng thanh từng thanh trường thương màu đen như từng quỷ thần lấy mạng, mỗi một lần xuất thủ đều có tu sĩ nhân tộc kêu thảm ngã xuống.Thủ đoạn của ma tộc bọn hắn tàn bạo, có đôi khi cố ý đâm cho người nào đó nửa sống nửa chết, mất đi sức chiến đấu nhưng vẫn chưa chết, mặc cho gã ở đó tru tréo lên.Cũng có vài tu sĩ nhân tộc bị nhấc lên như viên kẹo hồ lô bị giơ lên cao, tiếng kêu thảm thiết chấn thiên động địa.Tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu rên đã tiến thêm một bước kích thích thần kinh tu sĩ nhân tộc, làm yếu đấu chí của bọn họ.Mặc dù có Cổ Cảnh Thước áp trận, cuối cùng bọn họ vẫn không khống chế nỗi sự sợ hãi, lần lượt rút lui.Dù Cổ Cảnh Thước có giết người nhiều thêm nữa cũng không thể ngăn cản hơn nghìn người tan tác.Đệ tử Thiên Cung môn đi chặn đường ngược lại còn bị đám tán tu công kích, bị thương, không còn sức ngăn cản, cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tu sĩ nhân tộc bên mình chạy trốn trong bất lực.Năm mươi tên tu sĩ ma tộc đồng thời đều đặt ánh mắt lên người Cổ Cảnh Thước, một lần nữa tập hợp, hóa thành chỉnh thể, sát ý tràn ngập, sát cơ một mực khóa chặt hắn ta.Cổ Cảnh Thước phát hiện mình đã bị khóa chặt.Hắn ta giận tím mặt, vậy là có ý gì?Tưởng ta dễ bắt nạt sao?Các ngươi đánh bại đám tán tu rác rưởi này thì nghĩ ta cũng vô năng như đám tán tu rác rưởi ấy sao?Khinh người quá đáng!Cổ Cảnh Thước gầm thét, ta không thu thập được những tán tu phế vật kia vậy thì giết ma tộc các ngươi vậy.Vừa vặn các ngươi xuất hiện ở đây, thừa cơ giết chết các ngươi, cố gắng hết sức tranh thủ thời gian cho môn phái vậy.“Đi chết đi!”Cổ Cảnh Thước nổi giận đánh về phía tu sĩ ma tộc.Từ xa hắn ta vung ra vài tờ Linh phù.Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy mà đỏ ngầu cả mắt, mọe nó, đều là Linh phù tứ phẩm.Khốn kiếp!Lữ Thiếu Khanh kích động đến mức muốn đi giết chết Cổ Cảnh Thước?Đây chẳng phải tên phá gia sao?Linh phù tứ phẩm mà dùng lãng phí vậy.Tuy nhiên tốt xấu gì Lữ Thiếu Khanh vẫn biết khắc chế, hắn hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ một phen: “Tên ngu xuẩn.”Năm mươi tên tu sĩ ma tộc bọn hắn liên hợp lại thực lực tăng thẳng lên Nguyên Anh trung kỳ.Giờ bọn hắn đã giết sập tu sĩ nhân tộc, sĩ khí chính thịnh, đấu chí tăng vọt. Đây chính là lúc khí thế vượng nhất, sức chiến đấu mạnh nhất.Cổ Cảnh Thước dám đánh bọn hắn vào thời điểm này, đây chẳng phải muốn chết sao?Trên thực tế hoàn toàn đúng theo suy đoán của Lữ Thiếu Khanh.Năm mươi tu sĩ ma tộc sắp xếp trận hình, một lần nữa liên kết thành một thể.Khí thế tăng vọt, như một vành mặt trời một vành mặt trờiCổ Cảnh Thước mặc dù là Nguyên Anh, nhưng hắn ta đột nhiên cảm thấy mình như một con bươm bướm đang bay nhào về phía liệt hỏa.Cổ Cảnh Thước nhìn tu sĩ ma tộc đứng nguyên tại chỗ, tay cầm trường phương phun ra quang mang trong lòng bỗng nhiên cảm nhận thấy một cỗ nguy hiểm.Cảm giác nhạy cảm của Nguyên Anh kỳ khiến hắn ta cảm nhận được nguy hiểm, hắn ta không nói hai lời liền bứt trở ra.Nhưng, hắn ta vẫn chậm một bước rồi.Trường thương trong tay năm mươi tu sĩ ma tộc đâm ra, quang mang mãnh liệt tăng vọt, quang mang to lớn hóa thành một con cự long gào thét.Năng lượng kinh khủng như xuyên qua bầu trời, thôn phệ Cổ Cảnh Thước.Đợi đến khi quang mang biến mất, bóng dáng của Cổ Cảnh Thước xuất hiện trên bầu trời.Bộ dạng của hắn ta vô cùng chật vật, vết thương chồng chất, thân thể lung lay sắp đổ.Hắn ta lộ ra vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, nếu không phải hắn ta phản ứng kịp thời, cố gắng né tránh phần lớn công kích thì đúng là hắn ta sẽ mấy mạng dưới một thương này rồi.Hắn ta không ngờ uy lực của một thương này lại to lớn như vậy.Để ngăn cản một thương này, lực chiến đấu của hắn ta đã mất, không còn sức tái chiến.Tuy nhiên năm mươi tu sĩ ma tộc kia cũng không khá hơn chút nào.Để đối phó với Nguyên Anh kỳ Cổ Cảnh Thước này, bọn hắn cũng đã dốc hết toàn lực, hiện tại cũng đang trong trạng thái mất sức chiến đấu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận