Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 668 - Rời khỏi, ốc đảo biến mất



Chương 668: Rời khỏi, ốc đảo biến mấtNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh không dám ở chỗ này lâu, bóng dáng xuyên qua đại điện, tránh tảng đá lớn rơi xuống, né tránh cả gió lốc hư không đột nhiên xuất hiện.Lữ Thiếu Khanh cẩn thận từng li từng tí, kinh hồn bạt vía chạy ra khỏi đại điện, thấy được truyền tống trận lóe ánh sáng trắng bên ngoài.Lữ Thiếu Khanh thở phào nhẹ nhõm, may mà chủ nhân đại điện này không đê tiện như vậy, vẫn để lại đường lui cho hắn.Hắn bước một bước lên truyền tống trận, sau một khắc, hắn đã chửi ầm lên: "Thật đê tiện, vậy mà lại muốn ta trả linh thạch?"Mắt thấy xung quanh bắt đầu sụp đổ, Lữ Thiếu Khanh nhịn đau lấy linh thạch ra kích hoạt truyền tống trận, rời khỏi nơi này.Ánh sáng trắng chợt lóe, Lữ Thiếu Khanh xuất hiện ở ốc đảo."Nhị sư huynh!"Tiêu Y ngạc nhiên xông tới.Lữ Thiếu Khanh rời khỏi ốc đảo, đứng ở trên tảng đá lớn bên ngoài, nhìn hư không loạn lưu phun trào ra, nuốt chửng ốc đảo, cuối cùng không gian chậm rãi khép lại, ốc đảo hoàn toàn biến mất.Nhìn ốc đảo biến mất, để lại một mảnh đất trống, Tiêu Y, Úc Linh và Tiểu Bạch trợn mắt ngẩn ngơ, không thể tin được một màn mình vừa nhìn thấy.Nửa ngày sau, Tiêu Y kéo quần áo Lữ Thiếu Khanh, tò mò hỏi: "Nhị sư huynh, đây là chuyện gì vậy?"Trong lúc nhất thời Lữ Thiếu Khanh cũng không biết nên nói như thế nào, nơi này còn có quá nhiều thứ hắn cũng không rõ ràng.Là ai có bàn tay to có thể để lại một đại điện lớn như vậy, chủ nhân đại điện có phải là chủ nhân của quan tài hay không? Chủ nhân quan tài và tiểu đệ ma quỷ có quan hệ gì? Quan tài biến mất, là chạy đi đâu rồi? Còn cả nguồn gốc của quả cầu năng lượng đó?Ở đây có quá nhiều thứ hắn không thể hình dung, cũng không thể hiểu được.Lữ Thiếu Khanh nói thầm, vô cùng khinh bỉ: "Ngay cả một ngôi mộ khắc tên cũng không có, đây không phải là gây phiền phức cho người ta sao?"Nghe vậy, Tiêu Y trợn tròn mắt: "Nhị sư huynh, huynh đi đào mộ của ai à? Có ma không? Tìm được bảo bối gì? Có phần của ta không?"Tiêu Y ném vấn đề trong lòng mình ra ngoài.Làm cho Lữ Thiếu Khanh choáng váng đầu óc, thưởng cho nàng một cái gõ đầu: "Ồn chết đi được, câm miệng cho ta."Sau đó ném cho nàng cây bút và cuốn sổ trắng lấy được từ bên trong: "Cầm lấy, đây là thứ lấy được từ bên trong."Tiêu Y mừng rỡ, Nhị sư huynh quá tốt, trong lòng còn nhớ đến sư muội ta.Nhưng sau khi lấy được, Tiêu Y buồn bực, đây không phải là bút và sổ bình thường sao?Tiêu Y nhịn không được hoài nghi, Nhị sư huynh sẽ không cầm bút và sổ tay bình thường đến lừa gạt ta chứ?Không thể không hoài nghi như vậy, Tiêu Y cũng cảm thấy Nhị sư huynh của nàng là người có thể làm loại chuyện này."Phản rồi." Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Tiêu Y, Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, lại cho nàng một cái gõ đầu: "Muội dùng sức xé ra xem?"Tiêu Y nghe vậy làm theo, phát hiện dù nàng dùng hết toàn lực cũng không xé được bút lông và quyển vở."Cái này..."Thực lực của Tiêu Y tuy rằng yếu, nhưng đến cảnh giới này của nàng, sức lực vạn cân vẫn phải có, chiếc bút và quyển vở mà nàng xé mãi cũng không rách chắc chắn là một bảo bối.Lữ Thiếu Khanh chắp tay sau lưng, hừ hừ nói: "Tin chưa? Đây là bảo bối, người bình thường ta cũng không cho đâu."Tiêu Y vui vẻ cười rộ lên, ngọt ngào nói: "Cảm ơn Nhị sư huynh.""Không cần cảm ơn." Khóe miệng Lữ Thiếu Khanh nhếch lên: "Dùng cái này viết tâm đắc cho ta đi, tính thử nào, cả mới cả cũ, muội phải giao cho ta năm vạn chữ tâm đắc."Trước mắt Tiêu Y tối sầm, suýt chút nữa lăn từ trên tảng đá xuống...Tiêu Y nước mắt lưng tròng: "Nhị sư huynh, sao lại có tận năm vạn chữ?""Trong lòng muội không có chút tính toán gì sao?" Lữ Thiếu Khanh ha hả một câu: "Muội muốn cò kè mặc cả sao?"Tiêu Y đúng là có ý định này, nhưng sau khi nghe được câu này nàng lại sợ hãi.Nàng quả quyết nhận phạt, nếu cò kè mặc cả, không chừng năm vạn chữ sẽ biến thành mười vạn chữ, đến lúc đó muốn chết cũng khó.Kết quả là Tiêu Y thuần thục nói sang chuyện khác: "Nhị sư huynh, huynh còn tìm được gì ở bên trong không?""Đừng nói nữa." Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh ưu thương: "Mẹ nó, ta còn bị mất linh thạch, thật đau lòng."Chuyện bên trong vẫn không nên nói ra, có nói, cũng không ai tin."Đi thôi." Lữ Thiếu Khanh nhìn thoáng qua nơi này, xoay người rời đi, chuyện ở đây đã kết thúc, nên rời đi rồi."Cứ như vậy trở về sao?" Tiêu Y đi theo phía sau, có chút thất vọng, dọc theo đường đi, có vẻ có chút bình thản.Vốn tưởng rằng đi theo lên trên sẽ có chuyện thú vị hơn, kết quả đứng ở đây ngắm đến cô quạnh, chờ đến lạnh lẽo.Sớm biết thì lúc ấy đã đi theo Nhị sư huynh, không chừng có thể tiến vào trong tìm bảo tàng, bên trong nhất định có thứ hay.Lữ Thiếu Khanh mang theo hai nha đầu xuống núi, đi lên khó, đi xuống thì có vẻ dễ dàng.Mà khi Lữ Thiếu Khanh nghe Tiêu Y nhắc tới có một cột sáng mãnh liệt phóng lên cao, giống như mặt trời chiếu rọi vạn dặm, trong lòng hắn lộp bộp một chút.Không cần đoán cũng biết được cái này sẽ kinh động đến tu sĩ ngoại giới, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ cho rằng nơi này có bảo bối xuất hiện, nhất định sẽ chen chúc mà đến.Nguy hiểm của dãy núi Tù Hồn chỉ là tương đối với tu sĩ bình thường, cũng chính bởi vì như vậy, người cuối cùng có thể đi tới nơi này nhất định là cường giả trong cường giả.Rắc rối rồi.Lữ Thiếu Khanh lập tức tăng nhanh tốc độ, mang theo hai người nhanh chóng xuống núi.Nhưng cho dù là như vậy, xuống núi cũng phải mất vài ngày.Khi thấy Lữ Thiếu Khanh mang theo Tiêu Y Úc Linh bình yên vô sự trở về, Thiều Thừa thở phào nhẹ nhõm, trái tim luôn treo cao cuối cùng cũng rơi về chỗ cũ, hơi thoáng yên lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận