Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2230: Chương 2230

Chương 2230: Chương 2230Chương 2230: Chương 2230
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Vô số hư không phong bạo từ người nó nổ tung, cực kỳ giống một con quái vật có nhiều xúc tu đang liều mạng giãy dụa.
Nhưng trúng một kiếm này của Lữ Thiếu Khanh, nó có giãy dụa thế nào cũng chỉ phí công, liều mạng giãy dụa như thế còn mất sức nhanh hơn. Lữ Thiếu Khanh đứng trên đỉnh đầu chim thần, chỉ hư không phong linh phía xa xa: “Tước vũ khí không giết.”
Lữ Thiếu Khanh đứng trên đầu thần điểu, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí, như thiên thần hạ phàm.
Hư không phong linh đang không ngừng vặn vẹo, nhúc nhích, thân thể nhanh chóng khép lại.
Nhưng khí tức của nó đã suy yếu, cảnh giới không ngừng lao xuống.
Mới vừa rồi Gia Cát Huân còn cảm thấy như trời sập mà hiện giờ nàng ta đã không cảm thấy có tí áp lực nào nữa.
Không cần tận lực đi dò xét cũng có thể biết tình trạng của hư không phong linh yếu ớt cỡ nào. Gia Cát Huân ngơ ngẩn.
Thế giới quan của nàng ta lại bị xung kích.
Nàng ta cảm thấy mình rất khó sinh tồn trong thế giới không bình thường này.
Vốn tưởng rằng Lữ Thiếu Khanh, một Hợp Thể kỳ mới toanh, làm sao cũng không chơi lại nổi vô số hư không phong linh đã sống ở đây nhiều năm.
Kết quả, ,từ đầu tới cuối, Lữ Thiếu Khanh vẫn đè hư không phong linh ra mà đánh. “Mau đầu hàng đi, ngoan ngoãn nghe lời, nếu không ta chém chết ngươi.” Thần niệm của Lữ Thiếu Khanh như thiên âm trùng trùng điệp điệp vang vọng khắp hư không.
Gia Cát Huần nghe vậy, trong lòng kinh dị.
Thì ra Lữ Thiếu Khanh có thể đánh bại hư không phong linh từ lâu rồi sao?
Thì ra hắn không nhanh không chậm chiến đấu với hư không phong linh là vì muốn thu phục hư không phong linh?
Tên hỗn đản này! Lần này, Gia Cát Huân lại cảm thấy sợ hãi vì lòng dạ của Lữ Thiếu Khanh.
“Đầu hàng à?” Thần niệm của hư không tràn đầy đau khổ và phẫn nộ: “Ngươi nằm mơ lsill
“Ôi cha, chém ngươi lâu như thế ngươi còn mạnh miệng vậy à?” Lữ Thiếu Khanh nổi giận: “Ngươi cho rằng ta ở đầy chơi với ngươi lâu như vậy để làm gì?”
“Không đầu hàng đúng không? Ta chém chết ngươi!” Lữ Thiếu Khanh nhảy lên một cái, Mặc Quân kiếm chỉ vào hư không phong linh.
Thần điều khoác áo lửa uy phong lẫm liệt hót lên một tiếng, vỗ cánh bay cao, thẳng tới hư không phong linh.
VùiI
Hư không phong bạo ngăn cản trước mặt hư không phong linh thành một bức tường chắn thật dày.
Vèol
Nhưng mà, thần điều đi tới đâu, tất cả đều bốc cháy. Được gió tiếp sức, thế lửa lan tràn, không ngừng cháy lên hừng hực, toàn bộ hư không dường như cũng cháy lên. Nhiệt độ đáng sợ khiến cho sắc mặt Gia Cát Huân thay đổi.
Gia Cát Huân tê cả da đầu, cách xa như thế cũng bị uy hiếp.
Trực tiếp đối mặt với hư không phong linh ư?
Thần điều đập xuống, đụng vào thân thể hư không phong linh.
Chớp mắt hư không phong linh đã hóa thành một quả cầu lửa.
TA Thần niệm vọng tới, hư không phong linh lại lần nữa kêu thảm, từ âm thanh thê thảm của nó có thể cảm nhận được nỗi đau khổ của nó.
Vù vù.
Hư không phong linh giãy dụa không ngừng triệu hồi gió lốc tới.
Từng đoàn phong bạo lan rộng khắp nơi, như thiên nữ tán hoa, cuối cùng biến mất trong hư không.
Nó lặng lẽ biến mất, giống như kết cục mà hư không phong linh sắp đối mặt. Lữ Thiếu Khanh lai hỏi lần nữa: “Có đầu hàng chưa?” “Nằm mơ!” Hư không phong linh phân nộ gầm thét.
Lữ Thiếu Khanh chậc chậc tán thưởng: “Không có xương cốt, lại là một thân xương cứng. Bội phục!”
Ngoài miệng thì nói bội phục nhưng động tác trên tay không chậm lấy nửa điểm. Một kiếm vung lên, hơn ánh sao từ trên trời rơi xuống như đạn pháo hạng nặng rơi xuống đầu hư không phong linh. Tiếng nổ ầm ầm lại lần nữa khiến cho hư không phong linh rung động dữ dội.
Cuối cùng, hư không phong linh khổng lồ như một hành tinh bị Lữ Thiếu Khanh tấn công bị chia năm xẻ bảy trong tiếng kêu thảm thiết. Vèo.
Tiếng gió dần dần biến mất, hư không phong bạo dần dần bình tĩnh trở lại.
Gia Cát Huân khẽ nhếch miệng, kết thúc rồi ư?
Một hư không phong linh hợp thể kỳ cứ thế mà bị tiêu diệt ư?
Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng bay về, thoải mái thong dong, không hề có vẻ sợ hãi tí nào. Nhìn Lữ Thiếu Khanh nhàn nhã đi bộ, thở cũng không mạnh lấy một hơi, theo bản năng, Gia Cát Huân cũng cảm thấy kính sợ.
Giờ phút này, một ý niệm hiện ra trong đầu nàng ta. Trước đó Lữ Thiếu Khanh đã đánh lén nàng ta, không phải vì hắn đánh không lại mà đơn thuần là vì đỡ rách việc.
Hỗn đản ghê tởm. Lữ Thiếu Khanh nhìn sang Gia Cát Huân, chớp chớp mắt mấy cái: “Nhìn ta làm gì?” “Không nên mê luyến cal” “Phì!” Gia Cát Huân đỏ mặt hứ một tiếng, hỏi: “Nó chết rồi à?"”
“Không chết, chạy rồi.” “Chạy?” Gia Cát Huần ngạc nhiên.
Biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh khiến cho nàng ta nghĩ rằng hắn có thể làm thịt hư không phong linh một cách triệt để. “Nói nhảm, dù sao đối phương cũng là Hợp Thể kỳ đó, ngươi cho rằng cũng là Luyện Hư kỳ như ngươi sao?” Lữ Thiếu Khanh có hơi buồn bực.
Dù sao cũng là Hợp Thể kỳ, không nói cái khác, riêng sinh mệnh lực cũng phải đạt tiêu chuẩn.
Nơi đây là sân nhà của nó, Lữ Thiếu Khanh cũng không biết nó đã chạy trốn thế nào. Nhưng Lữ Thiếu Khanh cũng đoán được hẳn là các đoàn phong bạo cỡ nhỏ kia đã biến mất. Gia Cát Huân lại muốn mài răng.
Đạo lý là thế, nhưng lời này thật khó nghe.
Một vị Hợp Thể kỳ muốn chạy trốn, Lữ Thiếu Khanh cũng không có cách nào ngăn cản. Lữ Thiếu Khanh liếc nhìn xung quanh một vòng, thở dài nói: “Đến một chiếc thuyền cũng không có.”
Lữ Thiếu Khanh nói với Gia Cát Huân: “Cô nàng kia, nhớ kỹ, ngươi còn nợ ta một chiếc thuyền.” “Dựa vào cái gì?” Gia Cát Huân tức giận, vô duyên vô cớ tự nhiên mình thiếu nợ.
Ai chịu nổi?
Lữ Thiếu Khanh thẳng thắn hùng hồn nói: “Thuyền của ta bị hủy rồi, ngươi không trông được, không tìm ngươi thì tìm ai?”
Gia Cát Huân tức chết, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh đang lơ lửng cùng với Mặc Quân và Giới: “Ngươi hỏi chúng xem là ai dân họa?”
Mặc Quần và Giới trăm miệng một lời: “Ngươi đói” Gia Cát Huân tức giận đến mức huyết áp vọt lên tận đầu, suýt nữa thì nôn ra máu.
Chủ nhân vô sỉ sẽ có khí linh không biết xấu hổ.
Đáng chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận