Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2137: Chương 2137

Chương 2137: Chương 2137Chương 2137: Chương 2137
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Không đi Hàn Tinh, chỉ cần ngươi Thánh Chủ không lăn tới Thập Tam Châu này, ta sợ cái cọng lông.
“Giết ta, giết ta đi!”
Thân là thánh tử thứ nhất, Khấu không muốn mình bị người ta sỉ nhục thế này, hắn ta một lòng muốn chất: “Ngươi có gan thì giết ta đi.” “Chậc chậc, đừng cả ngày muốn sống muốn chết, người trẻ tuổi, phải tràn đầy kính sợ đối với sinh mạng.” Lữ Thiếu Khanh như ông cụ non giáo huấn Khấu : “Ngươi như vậy có xứng với sự dạy bảo của sư phụ chó đối với ngươi không?”
“Ngươi sống sẽ có giá trị hơn ngươi chết.”
Lời này khiến sắc mặt mọi người trở nên cổ quái.
Những lời này từ trong miệng những người khác nói ra còn được, nhưng trong miệng từ Lữ Thiếu Khanh nói ra, nghe làm sao đều cảm thấy khó chịu.
Gia Cát Huân không kìm được mở miệng trào phúng: “Ngươi chung quy là không dám giết chúng ta, trộm cướp nhát gan.” “Thứ hèn nhát, không phải nam nhân, thứ vô giống.”
Lữ Thiếu Khanh sắc mặt thẹn thùng mắng to Gia Cát Huân một câu: “Nữ lưu manh, hạ lưu!”
Nhìn dáng vẻ giống như có ai đang lăng nhục hắn vậy, Gia Cát Huân nhìn thấy lại muốn cắn người.
Dưới sự dẫn đầu của Khấu và Gia Cát Huân, Loan Tinh Duyệt bọn hắn cũng nhao nhao quát to lên.
“Có gan thì giết chúng ta đi.” “Không sai, có gan thì giết chúng ta đi.”
“Haha, đồ hèn nhát, cuối cùng vẫn không dám đắc tội triệt để Thánh tộc chúng ta.” “Ha ha, đến lúc đó vẫn phải ngoan ngoãn thả chúng ta thôi.”
“Chẳng trách lại phải che giấu nơi này, hóa ra cũng là kẻ không gan, dám làm không dám chịu.”
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh chỉ bắt bọn hắn lại, không dám xuống tay hạ đòn sát thủ với bọn hắn, điều này cũng làm trong lòng đám đệ tử Thánh tộc này bình tĩnh thêm vài phần, nhao nhao lên tiếng trào phúng.
Đối mặt trào phúng của đám người, Lữ Thiếu Khanh không xem ra gì, mà là đi tới trước mặt Chiêm Quý, giơ tay lên. Chiêm Quý theo bản năng che mặt mình, chỉ sợ Lữ Thiếu Khanh lại cho mình một bạt tai.
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: “Không cần căng thẳng, lần này ngươi làm cũng không tệ lắm, không dắt phế vật tới.” “Để khen thưởng ngươi, quyết định không đánh ngươi nữa, làm rất tốt, lại đi dẫn mấy Thánh tử hoặc là người của gia tộc ẩn thế đến cho ta.”
Chiêm Quý cảm động đến rơi nước mắt, không đánh ta, ta cám ơn cả nhà ngươi.
Chiêm Quý một lần nữa bịch một tiếng quỳ xuống: “Công tử, cầu xin ngươi tha cho ta.” Chiêm Quý không dám đi. Thánh tử thứ nhất đầu thành tù binh rồi, hắn ta còn có thể đi tìm ai?
Hắn ta đã nhìn thấy cảnh tượng cả Liêu thành bị hủy diệt rồi.
“Công tử, ban nãy là ta miệng tiện, ngươi, ngươi tha cho ta đi mà.”
“Ngươi muốn ta làm cái gì cũng được.”
Chiêm Quý chỉ hận mình không có cách nào xuyên lại quá khứ, nếu không đã có thể ngăn cản mình khi trước mở miệng rồi.
Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: “Đi dụ tiếp vài người nữa tới cho ta.”
“Chát!” Chiêm Quý tát một cái lên mặt mình, có biết nói chuyện không vậy?
“Công tử, ngoại trừ chuyện này, ngươi muốn ta làm bất cứ chuyện gì cũng được.” “Vậy thì tốt, ngươi đi giúp ta chém thánh tử thứ nhất đi.” “Chát!” Chiêm Quý lại tát một tát lên mặt mình, hắn ta muốn xé nát cái miệng này của mình, hắn ta bật khóc: “Công tử, cầu xin ngươi tha cho ta.”
Chiêm Quý hỏng mất rồi. Các tu sĩ ma tộc nhìn thấy Chiêm Quý sụp đổ, trong lòng bọn hắn thế mà không sinh ra khinh bỉ, ngược lại có mấy phần đồng tình.
Thực sự là rất thảm, rất đáng thương. Lữ Thiếu Khanh cười nói với Chiêm Quý: “Đi dụ người, nếu không thì giúp ta chém người, bọn hắn nói ta không dám giết người, ngươi dám chứ?”
Nụ cười của Lữ Thiếu Khanh trong mắt Chiêm Quý như nụ cười ác ma, cuối cùng hắn ta á lên một tiếng, ngất đi.
“A? Cứ như vậy ngất đi sao?” Lữ Thiếu Khanh kiểm tra một chút, sau đó khinh bỉ: “Khả năng chịu áp lực tâm lý quá kém.”
Đám người cạn lời. Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu chụm đầu lại với nhau, thấp giọng lầm bầm, cảm thấy đáng thương cho ma tộc Chiêm Quý này.
“Quá thảm rồi, rơi vào trên tay đại ca, không chết cũng phải tàn.”
“Còn không phải sao, đắc tội tên khốn kiếp này, hôm mâ có lẽ là lựa chọn tốt nhất.” “Chậc chậc, vẫn là tuổi trẻ, chưa biết được thủ đoạn của đại ca.”
Gia Cát Huân nhìn thấy Chiêm Quý bị hắn bức ngất đi, nàng ta muốn nói chút gì, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại
Nhân loại khốn kiếp, có vẻ như cũng không phải dễ trêu. Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi lên người mấy người Loan Tinh Duyệt, ánh mắt tuần sát một phen, hỏi: “Các ngươi có ai nguyện ý đi dụ người không?”
“Tự nguyện báo danh, danh ngạch có hạn, tới trước được trước, cũng không nên bỏ lỡ nha.”
Bỏ lỡ em gái ngươi ấy.
Trong lòng mọi người chửi âm lên. Bọn hắn lại không phải người ngu.
Đi dụ ai đến là đắc tội người ấy.
Thảm trạng của Chiêm Quý bọn hắn cũng nhìn thấy rồi. Đầu óc bọn hắn có tàn mới đi báo danh.
Giờ xem ra, dáng vẻ này của bọn hắn, cũng rất tốt. “Không ai đi à?” Lữ Thiếu Khanh rất thất vọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mới vừa rồi còn mắng ta không giống, các ngươi thì sao?”
“Càng không giống hơn à, ngay cả đi dụ người cũng không dám còn nói cái gì mà phản công tổ tinh, giết sạch nhân tộc.”
“Ma tộc các ngươi chỉ biết khoác lác sao? Gan ma của các ngươi đâu? Trứng ma đầu?
“Thứ nhát chết!”
Những người khác còn chưa lên tiếng, Khấu gầm thét: “Ngươi thả ta ra, ta đi tìm người.”
Ngươi thả ta, ta lập tức giết chết ngươi. Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi lên người Khấu, cười lắc đầu: “Không!”
Một chữ “Không” chọc cho Khấu tức giận đến mức thổ huyết.
Nhìn đám người không chịu đi, Lữ Thiếu Khanh cũng không miễn cưỡng, nhân số cũng tạm đủ rồi, chất lượng cũng được.
Hắn tập hợp mọi người lại một chỗ, nói với mọi người: “Người các ngươi dụ tới không cứu được các ngươi, bây giờ chỉ còn một lựa chọn cuối cùng, bảo người trong nhà các ngươi đem linh thạch đến chuộc các ngươi.” Chuộc?
Coi bọn họ là cái gì?
Khấu là người đầu tiên không đồng ý, phân nộ gào thét: “Nằm mơ!”
Đường đường thánh tử thứ nhất, bị người ta xem nhưữ con tin để chuộc về, hắn ta còn muốn lăn lộn nữa không? Về sau cũng không mặt mũi nào làm Thánh Chủ.
Đúng không?” Lữ Thiếu Khanh cũng không tức giận, chỉ vào sương trắng mịt mờ chung quanh: “Lát nữa ta xua những sương trắng này đi, ngươi cảm thấy sẽ như thế nào?”
Sắc mặt Khấu đột nhiên biến đổi.
Sắc mặt của mọi người cũng biến đổi.
Không có trận pháp bảo hộ, hất thảy nơi này sẽ không chỗ che thân ở trước mặt người ngoài, bọn hắn khác gì bị lột sạch quân áo ném ra quảng trường lớn chứ?
“Ta đã rất cần thận suy nghĩ cho các ngươi, các ngươi đừng không biết tốt xấu.” Khấu há hốc mồm, cuối cùng vẫn không tiếp tục lên tiếng. Cái gì nhẹ cái gì nặng, hắn ta phân rõ.
Tất cả mọi người trầm mặc, mặc dù không cam tâm, nhưng cũng đầu đang chấp nhận biện pháp của Lữ Thiếu Khanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận