Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1745

Chương 1745Chương 1745
Nhìn đám người vây quanh nịnh hót Nhan Hồng Vũ như chúng tỉnh phủng nguyệt, khiến cho Mị Phi rất khó chịu
Ở Trung Châu, nàng ta so ra kém mấy cô nàng nhà quê như Hạ Ngữ, Tuyên Vân Tâm, đến Đông Châu, mỹ mạo của địa tiểu thư Mị gia đây cũng không thể tàn sát hàng loạt sao?
Nơi này có người đẹp hơn nàng ta sao?
Nàng ta lạnh lùng nói: "Chớ có đắc ý quá sớm, chiến đấu còn chưa kết thúc, chuyện gì cũng có thể xảy ra."
Lập tức có người phản bác: "Mễ Phi cô nương, lời ấy sai rồi."
"Địch tiền bối mạnh hơn Đoan Mộc lão tặc, chênh lệch giữa hai người rất lớn"
"Đúng vậy, Đoan Mộc lão tặc không đánh bại được Địch tiền bối đâu, chỉ cần Địch tiền bối xử lý xong Đoan Mộc lão tặc rồi đi chỉ viện cho những người khác, chúng ta thắng chắc rồi!
Bị tất cả phản bác, Mị Phi suýt nữa thì nổi giận đến mức nổ tung.
Sao ai cũng trở thành chó liếm theo sau Nhan Hồng Vũ vậy?
Nàng ta cũng muốn được chó liếm!
Lúc này phía xa xa vọng tới âm thanh của Địch Bỉnh Châu: "Nhận lấy cái chết đi!"
"Am"
Đoan Mộc Kình Thiên kêu lên một tiếng. Ai nấy đều vui mừng: "Thắng chắc rồi!"
Nghe được Đoan Mộc kình thiên kêu lên thảm thiết, ai nấy cũng đều vui mừng.
Có người còn nói với Mị Phi: "Mễ Phi cô nương, ngươi nhìn xem, căn bản Đoan Mộc lão tặc không phải đối thủ của Địch tiền bối."
"Chúng ta có thể kê cao gối không cần lo nữa rồi."
Sắc mặt Mị Phi khó nhìn vô cùng.
Thậm chí trong lòng còn thâm mắng Đoan Mộc Kình Thiên thật vô dụng, phế vật như thế mà cũng dám học người †a phách lối
Hỗn đản thật đáng chết!
Lúc này, Mị Phi bức thiết hy vọng Đoan Mộc Kình Thiên ra sức một chút.
Mấy người Nhan Hồng Vũ cũng có vẻ vô cùng mừng rỡ, Địch Bỉnh Châu đánh bại Đoan Mộc rồi đi chỉ viện những người khác, thế là nhân tộc thăng chắc rồi.
Thế cục lại một lần nữa trở lại như trước đó, bên này nhân tộc lại có thêm một vị Hóa Thần, tình thế đã chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng mọi người vui mừng không được baoa lâu, Đoan Mộc Kình Thiên bị thương lại hô lên: "Đại nhân, cứu, cứu mạng!"
Mọi người còn đang ngạc nhiên, một giọng nói vang lên: "Thật đúng là phế vật!"
Sau đó, một cỗ khí tức cường hãn bộc phát, như thể nó vừa nổ tung giữa hư không, chớp mắt đã xé rách thiên địa.
Tất cả mọi người đều cảm thấy bầu trời như bị xé nứt, mà sập xuống.
Chiến trường nơi xa, mấy vị Hóa Thần của nhân tộc đều kêu lên đau đớn, họ đều bị quấy nhiễu, sau đó đối thủ mới thừa cơ mà vào.
Không đến mấy hiệp, tất cả đều phun máu tươi tung tóe, bại lui hết lượt.
"Luyện... Luyện Hư!”
Có người kinh ngạc hô lên, thê lương mà sợ hãi.
Lời này vừa nói ra, không ít tu sĩ nhân tộc đã che ngực sắp đổ xuống.
Hôm nay bao nhiêu lần đảo ngược tình thế, cứ một lần nối một lần, khiến cho tâm tình của người ta lên lên xuống xuống như ngồi trên cáp treo, người nào có trái tim yếu đuối một chút đã không chịu nổi nữa.
Thật vất vả nhân tộc mới chiếm được ưu thế, kết quả lúc này lại nhảy đâu ra một vị Luyện Hư kỳ của Ma tộc.
Thế này còn chơi cái rắm nữa! Có hy vọng, sau đó lại tuyệt vọng, làm thế này không có mấy người có thể chịu được.
Xuất hiện Luyện Hư kỳ, mấy vị Hóa Thần của nhân tộc đã không còn lòng dạ nào mà ham chiến nữa.
Bọn họ liên tục dùng các loại thủ đoạn, bức lui đối thủ rồi nhanh chóng thoát đi.
Mấy vị Hóa Thần đều quay đầu chạy khỏi nơi này, xuất hiện Luyện Hư kỳ của Ma tộc, bọn họ cảm thấy tuyệt vọng.
Ai nấy đều bi quan coh rằng lần này không ai có thể ngăn cản được bước chân của Ma tộc.
Bên nhân tộc xuất hiện mấy vị Hóa Thần, cũng chỉ có Địch Bỉnh Châu và Ôn Thương lùi về Hoàng thành, tất cả Hóa Thần còn ại đều trốn cả.
Đông đảo tu sĩ Hoàng thành đều có vẻ tuyệt vọng, Luyện Hư kỳ Ma tộc, ai có thể ngăn cản được?
Mấy người Ngao Thương, Mị Phi cũng đều tuyệt vọng vô cùng, không phải nói Yến Châu mới là hướng Ma tộc tấn công sao? Sao còn xuất hiện Luyện Hư kỳ ở đây?
Luyện Hư kỳ ở Đông Châu sao?
Có người kinh hoảng kêu lên: "Làm sao bây giờ?"
Còn có thể làm sao?
Mọi người đều cảm thấy đẳng chát, rất nhiều người nhìn sang Nhan Hồng Vũ.
Nhan Hồng Vũ cũng đắng chát, cũng vô cùng tuyệt vọng.
Hiện tại, dù là nàng ta cũng không có bất kỳ biện pháp gì.
Chuyện đến nước này rồi, ngoại trừ chờ chết, còn có thể làm cái gì nữa? Áp lực cực mạnh khiến cho Phương Hiểu không nhịn được mà cảm thán: "Nếu Lữ công tử có ở đây thì tốt quá."
Lữ Thiếu Khanh là một người có thể khiến cho người ta cảm thấy an toàn vô cùng, Phương Hiểu tin tưởng, kể cả Luyện Hư kỳ của Ma tộc cũng không phải đối thủ của hắn.
Phương Hiểu vừa dứt lời, lập tức rất nhiều người cộng minh, mọi người cảm thấy tuyệt vọng, không ít người dứt khoát quay mũi giáo sang mấy người Ngao Thương, Mị Phi.
"Nếu không phải vì các ngươi, sao vị công tử kia lại rời đi chứ?"
Rõ là phải chịu trách nhiệm rồi.
Ngao Thương giận dữ. Mình phải cõng nồi sao?
Khi hắn rời đi, đám đầu đất các ngươi cũng rất vui còn gì. Hắn ta khó chịu rống lên: "Liên quan cứt gì tới lão tử? Là hắn nhát gan bỏ chạy"
Trước đó, khi cưỡng ép đuổi Lữ Thiếu Khanh phải rời đi, mấy người Ngao Thương, Mị Phi cũng cảm thấy chẳng có vấn đề gì.
Dù sao thì, tin tức thu được luôn báo lại rằng phương hướng tấn công chủ yếu của Ma tộc là tới Yến Châu.
Mục tiêu Đông Châu này chỉ là một nhóm Ma tộc nhỏ quấy rầy thôi, không có quá nhiều cao thủ.
Nhưng không ngờ Ma tộc lại không làm như lẽ thường, lại phái cả Luyện Hư kỳ tới đây.
Có người hỏi Nhan Hồng Vũ: "Minh chủ, Lữ công tử rời đi thật sao?"
"Liệu có thể nào hắn nói đùa với ngươi không?” Nhan Hồng Vũ lắc đầu: "Theo như †a được biết, đúng là Lữ công tử đã rời khỏi Đông Châu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận