Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1347: Ghét bỏ

Chương 1347: Ghét bỏChương 1347: Ghét bỏ
Tương Ti Tiên mỉm cười, lộ vẻ ôn nhu hiền thục: "Mộc công tử, có gia gia đi theo, tăng thêm một phần bảo hộ. Lỡ như gặp phải Tế thân, các ngươi cũng không phải đối thủ."
Tiêu Y cũng không kìm được khuyên nhủ: "Đúng vậy, Nhị sư huynh, để đại trưởng lão đi theo , tương đương có thêm một bảo tiêu, đây là một chuyện tốt mà."
Lữ Thiếu Khanh rốt cuộc không nhịn được nữa, thấp giọng quát Tiêu Y: "Ngậm miệng, muội thì biết cái gì?"
"Lão nhân này cách đây không lâu suýt nữa bị đánh chết rồi, giờ ông ta đi đường còn khó khăn, đi cùng, ai làm bảo tiêu của ai còn chưa biết đâu."
Vãi! Tương Quỳ tức đến méo mũi.
Quả nhiên là ghét bỏ.
Ghét bỏ trần trụi.
Tương Quỳ nổi giận: "Tiểu tử khốn kiếp ngươi đang nói cái gì?"
Trong lòng Tương Quỳ tức giận.
Sống lâu như vậy, lần đầu tiên bị người ta ghét bỏ như vậy.
Từ khi nào mà đến phiên một Nguyên Anh kỳ nhỏ bé được ghét bỏ Hóa Thần?
Rốt cuộc là môn phái nát nào, sư phụ nát nào dạy dỗ ra một đồ đệ như vậy?
Cho hắn ra ngoài là để gây họa cho thế giới này sao?
Hay là không nhịn được tiểu tử khốn kiếp này nữa nên cố ý để hắn ra ngoài, định mượn tay người khác đánh chết hắn sao?
Tương Quỳ bị tức đến mức tay cũng run rẩy.
Nếu không phải mình bị thương, nếu không phải tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, ông ta chắc chắn phải bình tĩnh nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh.
Từng thấy kẻ hay chọc tức rồi nhưng chưa thấy ai chọc tức người ta quá đáng như vậy.
"Ông đừng nóng giận." Lữ Thiếu Khanh bên này lập tức lộ ra vẻ lo lắng: "Đừng chọc tức bản thân rồi lại mắc bệnh gì đó, ta không có linh thạch để bồi thường cho ông đâu."
Tương Quỳ càng tức: "CútI"
"Nhìn đi!" Lữ Thiếu Khanh nhíu mày: "Lời thật thì khó nghe, ông còn không vui sao? Ông làm đại trưởng lão như thế nào vậy? Tổ chức Thí Thần đến giờ còn chưa sụp đổ cũng coi như kỳ tích rồi."
"Ông già rồi thì phải biết nhận già chịu thua đi, bị thương rồi, phải chính diện nhìn nhận vấn đề."
Mặt mũi Lữ Thiếu Khanh tràn đầy nghiêm túc: "Ông nói thử xem, bộ dạng này của ông đi theo làm được gì?"
"Ông có đánh được Tế thần không? Tế thần đánh rắm một cái cũng có thể ngạt chết ông rồi đấy."
Có lý thì đúng là có lý, nhưng Tương Quỳ vẫn cảm thấy khó chịu.
Người khác nói như vậy, có lẽ ông ta còn có thể nghe lọt.
Nhưng những lời này chui ra từ miệng Lữ Thiếu Khanh, ông ta nghe làm sao cũng chỉ ra hai chữ.
Ghét bỏ!
Ghét bỏ ông ta già, ghét bỏ ông ta bị thương.
Như vậy ngược lại càng khơi dậy cơn tức trong lòng ông ta, ngươi càng ghét bỏ ta càng phải đi theo ngươi.
"Cuối cùng cho dù ngươi nói gì, ta vẫn đi cùng ngươi." Tương Quỳ âm thầm căn răng, hàm râu trắng bóng bay bay, thái độ kiên quyết: "Cây cầu kia quan trọng lắm, không thể để xảy ra sơ suất."
Giao cho tiểu tử này mang theo, trong lòng ta bất an.
Không tận mắt thấy ngươi rời đi, ta đi ngủ cũng không an lòng.
Trời mới biết ngươi có đi được nửa đường thì vứt hay giao thẳng cho Tế thần không.
Lữ Thiếu Khanh phiền muộn, chỉ vào Tương Quỳ măng: "Lão ngoan cố."
Hắn xoay người nói với Tương Tỉ Tiên: "Ti Tiên tỷ tỷ, ngươi có thể khuyên nhủ gia gia ngươi, đừng miễn cưỡng như vậy, hơn ngàn tuổi rồi, đừng giở tính tình trẻ con ra."
"Có thể nào trưởng thành một chút như ta không? Mọi việc đều phải cân nhắc vì đại cục."
Trưởng thành?
Ta đã trải qua cân nhắc sâu xa mới đưa ra quyết định đấy.
Tương Quỳ hậm hực nói: "Ta không yên tâm về ngươi, nhất định phải nhìn chằm chằm ngươi."
"Ông bảo Ti Tiên tỷ tỷ đi tiễn ta ta còn thấy được hơn ông đi theo đấy, hơn nữa..." Lữ Thiếu Khanh vẫn muốn khuyên nhủ: "Có chuyện gì, bảo nàng ấy chuyển lời cho ông không phải tốt hơn sao?"
"Ta không đồng ý." Tương Quỳ nghe xong, suýt nhảy dựng lên, để cho tôn nữ ta đi theo ngươi?
Đến lúc đó ngươi dụ dỗ tôn nữ ta bỏ chạy thì sao?
Lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi thành tôn nữ tế của ta, ta còn muốn sống nữa hay không?
Vừa nghĩ tới có khả năng này phát sinh, Tương Quỳ liền rùng mình một cái, thái độ kiên quyết hơn: "Dù ngươi nói gì †a cũng phải đi cùng."
Lão già ngoan cố này thực sự là dầu muối đều không chịu, Lữ Thiếu Khanh cũng không giả vờ nữa, trực tiếp ghét bỏ: "Không được, giờ ông như bóng đèn lớn chiếu sáng lấp lánh trong bóng đêm, ta sợ ông đi theo ta Tế thần sẽ ngửi được mùi, như chó chạy tới."
Như chó chạy tới?
Sắc mặt Tương Quỳ bất thiện, lúc nào cũng có thể bùng nổ đánh người: "Ngươi đang nói ta giống đống phân sao?"
"Không có!" Lữ Thiếu Khanh phủ nhận: "Ta cũng không có ý này, đây là ông tự nghĩ."
"Ta thấy ngươi là có ý này." Tương Quỳ gào thét, nhịn không được: "Hôm nay ta nhất định phải thu thập ngươi."
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, đứng ở sau lưng Tương Tỉ Tiên: "Ti Tiên tỷ tỷ, bảo vệ tai"
Tương T¡ Tiên rất cạn lời, nàng ta quay đầu nói với Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, ngươi cự tuyệt cũng vô dụng, gia gia của ta muốn đi theo, chẳng lẽ ngươi có thể ngăn cản sao?"
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ thở dài, nói khẽ với Tương Ti Tiên nói: "Không thể, nhưng ta có thể bắt ông ấy nghe lời." Kế Ngôn và quái vật Hóa Thần đánh nhau trong thế giới Huyền Thổ, bầu trời vỡ nát, mặt đất nứt toác, suýt chút nữa đã khiến thế giới nhỏ bé này sụp đổ.
Nhưng mà sau khi trận chiến của hai người kết thúc, nơi đây dần dân khôi phục sự bình lặng.
Mặt đất tan hoang khắp nơi, dung nham từ từ đọng lại, mây đen giăng kín bầu trời chậm rãi tan đi.
Tuy không có mặt trời, nhưng vẫn có ánh sáng từ trên cao rọi xuống, không kém ánh nắng là bao.
Ánh sáng chiếu trên gương mặt Lữ Thiếu Khanh, hàm răng trắng bóc toả sáng lấp lánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận