Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 992. Sư đệ của Kế Ngôn? Không đáng nhắc tới



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrong lòng Hình Trì lại càng khinh thường Nhan Thục Nhã hơn.Gã cười lên: “Nhan đại nhân, chẳng lẽ ngài muốn nói rằng, ngài không sợ Kế Ngôn, nhưng lại sợ Trương Chính này chứ?”Nhan Thục Nhã nhàn nhạt nói: “Kế Ngôn còn đang bị thương chưa lành, chúng ta liên thủ chưa chắc đã thua hắn ta.”“Trương Chính, thì không bị thương.”Khu Hổ phản bác: “Không bị thương thì sao? Hắn không thể mạnh như Kế Ngôn được.”Xem bộ dáng Lư Thiếu Khanh không có vẻ gì là lợi hại cả, mà hắn còn là sư đệ của Kế Ngôn.Trong tiềm thức của tất cả mọi người, khẳng định sư đệ sẽ không bằng sư huynh.Đánh không lại Kế Ngôn, chẳng lẽ không đánh lại nổi Trương Chính?Suy nghĩ này, không chỉ có Khu Hổ, mà tất cả mọi người đều có.Cho nên, ánh mắt bọn họ nhìn Lữ Thiếu Khanh càng hung ác, tham lam hơn.Lữ Thiếu Khanh nhíu mày. Không phải đám gia hỏa này muốn đánh nhau sao?Các ngươi kiêng kỵ sư huynh ta, mà không kiêng kỵ ta tí nào à?Hay là vì ta đẹp trai quá nên các ngươi ghen tị với ta?Ôi, cũng chịu thôi, đẹp trai làm sao sửa được.Lữ Thiếu Khanh nói với bọn họ: “Được rồi, về đi thôi, Thánh chủ đùa các ngươi đấy.”“Lớn mật!” Có người lập tức rống lên: “Dám bất kính với Thánh chủ?”“Ngươi đúng là Nhân tộc ti tiện!”Lữ Thiếu Khanh biến sắc, có vẻ cực kỳ ấm ức, vỗ ngực rầm rầm: “Ta cũng là Thánh tộc mà. Cả ta và sư huynh đều là Thánh tộc, là Thánh tộc không thể giả được.”“Các ngươi có từng thấy Nhân loại nào đẹp trai như ta chưa? Các ngươi đã từng nhìn thấy Nhân loại dọc ngang thế nào chưa?”“Thánh chủ bị tiểu nhân lừa bịp, kết tội ta cùng sư huynh oan uổng. Ta tới đây chính là để tìm sư huynh cùng đi gặp Thánh chủ, chứng minh sự trong sạch với ngài.”“Các ngươi không nên ở đây kéo dài thời gian làm hại chúng ta. Giải tán đi, giải tán đi!”Dù Lữ Thiếu Khanh khóc lóc kể lể tội nghiệp thế nào, cũng không có ai tin tưởng, ai nấy đều chỉ lạnh lùng nhìn hắn.Có người điên cuồng hô lên: “Thánh chủ không sai!”“Không sai, Thánh chủ không sai!”“Không cần nhiều lời, giết hắn đi!”Vừa dứt lời liền có người ra tay.Khí tức nổ ầm ầm, năng lượng cường đại càn quét, mấy người cùng lúc ra tay với Lữ Thiếu KhanhKhí tức của mấy người bọc pháp, khí tức cường đại đè ép lại với nhau, không gian nhanh chóng bày trướng, xảy ra vặn vẹo.Sắc mặt mấy người xuất thủ dữ tợn, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn.Kế Ngôn rất mạnh, giết sư đệ hắn ta coi nhưng dạy cho Kế Ngôn một bài học đắt giá.Hơn nữa, trong lòng mấy người xuất thủ đều đưa ra quyết định, sau khi giết Lữ Thiếu Khanh sẽ nhanh chóng bỏ trốn.Dù sao công lao giết gian tế nhân tộc cũng không thể nào mất được.Bên cạnh có người thấp giọng kinh hô: “Là Tế Hoành đại nhân!”“Xuất thân tiểu tộc, lại có thiên phú hơn người, chưa tới năm mươi tuổi cũng bước vào Nguyên Anh kỳ, giờ đã là Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng ba rồi.”“Người chết trong tay hắn vô số kể, trong đó không thiếu đệ tử Thánh địa.”“Hắn cũng là một trong những người mạnh nhất của đám chúng ta.”“Dù sao cũng xuất thân tiểu tộc, nhanh vậy mà đã không nhịn được nữa rồi à, haha...”“Ngươi thì biết cái gì, Trương Chính trước mắt tuyệt đối không mạnh bằng Kế Ngôn, cho nên xuất thủ trước, chiếm được tiện nghi, người ta thông minh đấy...”Người chung quanh nhao nhao thấp giọng nghị luận, nhìn Tế Hoành mang theo vào người xuất thủ.Tế Hoành điều khiển pháp thuật hệ Mộc tản ra quang mang màu xanh sẫm, như một cặp xúc tu của cự nhân từ dưới đất chui ra, bên trên che kín gai nhọn, vồ về phía Lữ Thiếu Khanh.Theo sát phía sau chính là những tu sĩ ma tộc khác, bọn hắn có người điều khiển pháp thuật, có ngự kiếm tiến đến, có người giương cung cài tên, cũng có hai người thân hình bùng lên, tới gần Lữ Thiếu Khanh, tựa như thích khách, có thể hành động bất cứ lúc nào.Mấy người mặc dù lần đầu tiên liên thủ nhưng bọn hắn kinh nghiệm chiến đấu phong phú, vừa ra tay, liền phối hợp lẫn nhau, triệt để phong kín đường lui của Lữ Thiếu Khanh.Thấy cảnh này, Khu Hổ lắc đầu, vô cùng tiếc hận: “Ai, chậm một bước.”Nhan Thục Nhã thờ ơ lạnh nhạt, thân hình lập tức lui hoàn toàn ra sau, nàng ta nói với Khu Hổ: “Giờ ngươi có thể xuất thủ, tuy nhiên ngươi phải suy nghĩ cho kỹ.”Khu Hổ lắc đầu: “Được rồi, hắn đã chết sắc rồi, ta cũng ngại tranh giành.”Trên thực tế hắn ta sợ đắc tội với người ta, thực lực Tế Hoành không yếu hơn hắn ta, trong số những người cùng ra tay cũng có kẻ thân phận không thấp hơn hắn ta.Hình Trì nhìn thấy biểu hiện của Nhan Thục Nhã, nhát gan như vậy, đúng là tộc nhân chi nhánh của Nhan gia, không được chủ gia coi trọng, hắn ta cười nói: “Nhan đại nhân, làm gì...”Hình Trì còn chưa nói xong, không trung đột nhiên truyền tới một tiếng nổ to.Một cỗ kiếm ý cuồng bạo bộc phát, nóng bỏng, khí tức cuồng bảo khiến đám người của thấy như thái dương bộc phát.Đám người kinh hãi, vừa nhìn, Mặc Quân kiếm trong tay Lữ Thiếu Khanh ở giữa sân đang vung lên.Kiếm quang sáng chói như mặt trời, bộc phát ra uy lực của nó không một chút kiêng kỵ.Pháp thuật của Tế Hoành trước mặt đạo kiếm quang này như pha lê lục sắc, vừa mới tiếp xúc đã vỡ nát, một lần nữa hóa thành linh khí đầy trời.Còn công kích của những người khác, đối mặt với đạo kiếm quang này, bọn hắn đáng buồn cười như sâu kiến muốn rung chuyển đại thụ vậy.Sắc mặt Tế Hoành biến đổi, sức mạnh cường đại khiến ngực hắn ta khó chịu, lảo đảo không thôi.Những người khác còn thảm hơn hắn ta nhiều, máu tươi phun ra, có hai người kêu lên thảm thiết rồi hôn mê.Bọn người Tế Hoành phải liều mạng mới có thể cản lại một kiếm này.Trên mặt bọn hắn lộ ra tia hoảng sợ, xoay người bỏ chạy. Hết chương 992.

Bạn cần đăng nhập để bình luận