Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 521 - Mười vạn linh thạch, tha cho ngươi một mạng



Chương 521: Mười vạn linh thạch, tha cho ngươi một mạngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh sát ý tràn ngập, hung tợn nói: “Nói đi, có di ngôn gì không? Mà thôi, cứ làm thịt luôn đi, còn để lại di ngôn làm gì.”Vì thân phận của mình nên tên mập thường xuyên vào nam ra bắc, y nhận ra lời này của Lữ Thiếu Khanh không phải chỉ nói suông mà là thật sự muốn xử lý y.Y vội vàng kêu lên: “Tiền bối, tiền bối, tha mạng, ta, ta không phải cố ý. Ta cũng không muốn ra tay với các tiền bối, ta...”Lúc này, truy binh sau lưng cũng chạy đến.Cầm đầu là ba tên tu sĩ Kết Đan kỳ, thực lực cường đại, đằng đằng sát khí bao vậy bọn họ lại.“Hóa ra còn có đồng bọn tiếp ứng, giỏi, giỏi lắm.”Một tu sĩ Kết Đan kỳ lạnh lùng nói.“Giết đi, chuyện ở đây không thể tiết lộ ra ngoài.”“Ừm, động thủ đi.”Ba tên tu sĩ Kết Đan kỳ chỉ thương lượng đơn giản một chút liền bắt đầu động thủ.“Chậm đã.” Lữ Thiếu Khanh kêu to: “Chúng ta không có quan hệ gì với tên mập này, ta giao hắn cho các ngươi, để chúng ta rời khỏi nơi này, thế nào?”Móa, tên mập cạn lời với Lữ Thiếu Khanh, ngươi quả quyết vậy, có cần phải thế không?Tuy nhiên đám truy binh không định nghe theo lời Lữ Thiếu Khanh, Linh phù trong tay ba người sáng lên, các tu sĩ khác cũng vậy.Bọn hắn chuẩn bị khởi phát tấn công.“Mẹ nó!”Lữ Thiếu Khanh mắng to, xuất thủ, phát sau mà đến trước, Mặc Quân kiếm như ma kiếm xẹt qua trên không trung, thôn phệ tính mệnh mấy tu sĩ.Chỉ trong một hô hấp, bảy tám truy binh bao gồm ba tên tu sĩ Kết Đan kỳ trong nháy mắt mất mạng, hồn phi phách tán.Thủ đoạn tàn nhẫn quả quyết của Lữ Thiếu Khanh khiến cảm giác buồn tiểu của tên mập càng thêm mãnh liệt.Hắn cũng là Nguyên Anh kỳ sao?Quản Đại Ngưu khóc không ra nước mắt rồi.Hai người này rốt cuộc từ đâu mọc ra vậy?Thực lực cường đại như vậy có phải là do trên trời không đóng cửa nên hai tiên nhân này mới chạy xuống đây không?Chẳng qua chỉ muốn tới đây kiếm một tin tức lớn, kết quả là gặp hai Nguyên Anh kỳ.“Được rồi.” Lữ Thiếu Khanh ngồi trước mặt tên mập, một lần nữa dò xét y, không biết nếu bán theo cân thì có thể bán bao nhiêu tiền, hắn hỏi tên mập: “Ngươi tên là gì?”“Ta, ta tên Quản Đại Ngưu.”Quản Đại Ngưu mau chóng nói ra mục đích mình tới nơi này.Y cảm thấy lần này những người của Thiên Cung môn đến đây rất kỳ quái, y không tin tới đây chỉ để luận bàn luận đạo, thế là ý lén chui đến đây định xem thử rốt cuộc là chuyện gì.Sau khi đến y mới phát hiện hóa ra là vì muốn độc bá bí cảnh.Y cũng lén lẻn theo vào một bí cảnh nào đó nhưng chưa đợi y kịp tìm hiểu rõ ràng đã bị người ta phát hiện, cuối cùng bị truy sát thẳng một đường tới đây.“Trong bí cảnh có gì? Có đúng là có những vật liệu trân quý tứ phẩm, ngũ phẩm như bọn hắn nói không?”Lữ Thiếu Khanh tương đối để ý đến thứ này, chỉ có linh thạch là chân thật nhất.Tuy nhiên câu trả lời của Quản Đại Ngưu đã khiến Lữ Thiếu Khanh thất vọng.“Không có, không có gì cả, đồ vật nhất phẩm, nhị phẩm bình thường cũng đều rất ít, không chỉ như thế, hoàn cảnh bên trong vô cùng ác liệt, cho dù là linh khí cũng cực kỳ cuồng bạo.”“Ở trong đó không dựa vào bổ sung linh thạch và đan dược thì căn bản không thể chống đỡ được.”Lữ Thiếu Khanh không nghi ngờ về điều này, nó không khác lắm so với những gì các tu sĩ trông coi kia nhắc tới.Lữ Thiếu Khanh thất vọng trong chốc lát, sau đó hắn một lần nữa trở nên hung hăng: “Đã vậy thì làm thịt tên mập ngươi thôi.”Chẳng có lợi ích gì, còn bị coi là đồng bọn, không giết chết tên mập này cục giận trong lòng không thể nuốt trôi.“Tha, tha mạng...”Quản Đại Ngưu bị dọa, vội vàng cầu xin tha thứ: “Mong rằng tiền bối giơ cao đánh khẽ, tha ta một mạng, ta sai rồi, ta không nên mạo phạm tiền bối. Ta, ta bằng lòng đền bù một thứ gì đó vì đã mạo phạm tiền bối.”Mặt Lữ Thiếu Khanh lạnh lại, sát khí không giảm: “Chỉ đền bù một thứ à?”“Đương, đương nhiên không phải.” Không thể không nói, Quản Đại Ngưu là một kẻ rất tinh ranh, chỉ với một câu nói này của Lữ Thiếu Khanh cộng thêm hành động lấy Trữ Vật giới chỉ của mấy tên tu sĩ đã chết kia của Lữ Thiếu Khanh y đã biết nên làm như thế nào.Bạch quang trong tay y lóe lên, một vài vật liệu trân quý xuất hiện trong tay y.“Đây coi như là nhận lỗi.”Trong lòng Quản Đại Ngưu đang rỉ máu nhưng lúc này không phải là lúc để đau lòng.Cái mạng nhỏ này không giữ được thì mọi thứ đều là phù du.Tuy nhiên những vật liệu khiến Quản Đại Ngưu đau lòng này vẫn không khiến Lữ Thiếu Khanh hài lòng.“Chỉ có những thứ này sao?”Móa, ngươi đừng tham lam như thế chứ?Trong lòng Quản Đại Ngưu mắng thầm Lữ Thiếu Khanh nhưng ngoài mặt không thể không lộ ra dáng vẻ muốn khóc: “Tiền bối, ta, ta không còn thứ gì khác.”“Linh thạch đâu?” Lữ Thiếu Khanh trực tiếp: “Cho ta mười vạn linh thạch, ta tha cho ngươi một mạng.”“Mười, mười vạn?”Quản Đại Ngưu hét ầm lên, thịt mỡ trên người cũng run rẩy theo.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh dạo chơi một lượt trên Trữ Vật giới chỉ của Quản Đại Ngưu, lạnh lùng nói: “Được rồi, ta giết chết ngươi, đồ trong Trữ Vật giới chỉ của ngươi cũng là của ta.”Quản Đại Ngưu bị dọa sợ, không nói hai lời, bạch quang lóe lên, một đống linh thạch lớn xuất hiện trước mắt Lữ Thiếu Khanh, bày khắp boong tàu.Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy nhiều linh thạch sáng lóng lánh, trắng bóng như vậy thì mắt híp lại thành một đường chỉ. Cảm giác được linh thạch vây quanh, chôn lấp thật là hạnh phúc.Cảm giác hạnh phúc nhất thiên hạ chẳng qua chỉ là cảm giác này thôi.Quản Đại Ngưu nhìn thấy gương mặt Lữ Thiếu Khanh tràn đầy hạnh phúc, như con mèo rơi vào nhà kho đầy cá thì lập tức hiểu ra Lữ Thiếu Khanh thích gì.Tên này lại thích linh thạch à?Kết quả là, y nhân cơ hội thu hồi lại mấy món vật liệu kia.Tuy nhiên một khắc sau, cơ thể y một lần nữa cứng đờ, không dám động đậy.“Đồ vật đã lấy ra rồi còn định thu hồi à?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận