Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 301 - Không phải là ngươi bị Điểm Tinh Phái vứt bỏ chứ?



Chương 301: Không phải là ngươi bị Điểm Tinh Phái vứt bỏ chứ?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTừ khi bị Kế Ngôn giao nhiệm vụ, Tiêu Y chỉ có thể ngoan ngoãn đi tu luyện.Đã qua hơn một tháng cũng không gặp được người, Tuyên Vân Tâm nhịn không được, chạy tới tìm Lữ Thiếu Khanh đòi người.Tuyên Vân Tâm một mình ở chỗ này, cũng chỉ có Tiêu Y có thể nói chuyện.Quan hệ của hai người bất tri bất giác trở nên không tệ, Tiêu Y đơn thuần thẳng thắn, khiến Tuyên Vân Tâm coi Tiêu Y như muội muội mà đối đãi.Còn tưởng rằng có chuyện gì lớn, Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, thu hồi ánh mắt: "Ta nào biết. Ngươi tìm nàng làm gì? Nói cho ngươi biết, đừng quấy rầy sư muội ta tu luyện, bằng không trừng trị ngươi đấy."Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, Tuyên Vân Tâm cảm giác được lửa giận trong lòng không ngừng toát ra.Rất muốn đánh Lữ Thiếu Khanh một trận.Nhưng mà, cái này chỉ có thể suy nghĩ mà thôi.Chưa nói trong cơ thể nàng ta có cấm chế Thiều Thừa hạ, không thể ra tay với người của Thiên Ngự Phong.Chỉ riêng thương thế của nàng ta còn chưa khỏi hẳn, thực lực chưa khôi phục, nàng ta cũng không phải là đối thủ của Lữ Thiếu Khanh."Tên đáng giận."Tuyên Vân Tâm biết mình tới tìm Lữ Thiếu Khanh là một sai lầm.Ta không nên đến đây.Tuyên Vân Tâm xoay người muốn rời đi.Lữ Thiếu Khanh ở sau lưng nàng ta hỏi: "Đúng rồi, ngươi có thật sự truyền tin tức về Điểm Tinh Phái không đấy?"Chuyện liên quan đến mình, Tuyên Vân Tâm quay đầu lại, nhìn Lữ Thiếu Khanh đang nằm võng: "Ngươi muốn nói gì?""Đã gần một tháng rồi, sao còn chưa thấy người của Điểm Tinh Phái tới?"Tuyên Vân Tâm hừ một tiếng: "Ta nào biết được."Nói thật, trong lòng nàng ta cũng đang kỳ quái. Nàng ta đã sớm truyền tin tức về Điểm Tinh Phái.Hơn nữa, tin tức nàng ta ở lại Lăng Tiêu Phái đã sớm truyền về Điểm Tinh Phái.Qua một tháng sau, nàng ta lại gửi tin tức trở về.Như vậy tính ra, nàng ta đã tới nơi này gần hai tháng, nhưng Điểm Tinh Phái bên kia lại không có một chút động tĩnh nào.Đừng nói người tới, ngay cả hồi âm cũng không có.Trong lòng nàng ta cũng cảm thấy kỳ quái, lâm vào trầm tư.Rất nhanh, nàng ta cảm giác được có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.Vừa nhìn, Lữ Thiếu Khanh đang không kiêng nể gì nhìn chằm chằm nàng ta. Ánh mắt trần trụi, không có chút che dấu nào, khiến Tuyên Vân Tâm hận không thể chọc hai con mắt Lữ Thiếu Khanh."Ngươi nhìn cái gì?"Tuyên Vân Tâm thật sự là nhịn không được.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh quá hung hăng, khiến nàng ta sợ hãi. Đồng thời trong lòng nàng ta âm thầm giật mình, tại sao lại như vậy?Trước kia nàng ta đã gặp qua vô số nam nhân như vậy, có già có trẻ, cũng đều dùng qua ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm nàng ta.Nhưng tại sao ánh mắt Lữ Thiếu Khanh lại khiến trong lòng nàng ta sợ hãi, những người khác lại không có chứ?Hẳn là tên hỗn đản này đã làm cho người ta quá chán ghét, quá ghê tởm.Tuyên Vân Tâm cuối cùng cũng suy đoán ra đáp án ở trong lòng.Lữ Thiếu Khanh chậc chậc hai tiếng, lại lắc đầu, giống như vô cùng đáng tiếc.Dưới ánh mắt muốn giết người của Tuyên Vân Tâm, Lữ Thiếu Khanh chậm rãi mở miệng, giọng nói mang theo tiếc hận: "Sẽ không phải là, Điểm Tinh Phái muốn rũ bỏ cho ngươi chứ?""Ha ha!"Tuyên Vân Tâm nhịn không được cười lạnh, đối với chuyện này, nàng ta không lo lắng một chút nào."Ngươi cười cái gì mà cười." Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Nếu bị Điểm Tinh Phái bỏ rơi, ngươi sẽ phải ở lại đây đó."Dừng một chút, Lữ Thiếu Khanh trực tiếp nhảy dựng lên từ trên võng, động tác to lớn, dọa Tuyên Vân Tâm tim đập thình thịch."Đậu má, đến lúc đó ngươi thường trú ở đây, chẳng phải là sẽ phải phụ trách ăn uống của ngươi sao? Bắt ngươi trở về, ta còn phải tốn linh thạch? Thiệt thòi lớn, thiệt thòi lớn!"Thấy Lữ Thiếu Khanh đấm ngực dậm chân, Tuyên Vân Tâm tức giận cắn răng, hận không thể cắn chết tên hỗn đản này.Loại ghét bỏ tràn đầy này là có ý gì? Linh thạch là cha hay là mẹ ngươi vậy?Nếu có thể dùng linh thạch để đưa ta về nhà, người xếp hàng trả tiền có thể xếp từ Tề Châu đến Yến Châu đấy.Tuyên Vân Tâm thấy Lữ Thiếu Khanh dậm chân tại chỗ, nàng ta cũng tức giận giậm chân: "Khốn kiếp."Lữ Thiếu Khanh giậm chân mấy cái rồi đưa tay về phía Tuyên Vân Tâm."Làm gì?"Ánh mắt Tuyên Vân Tâm không tốt, giọng điệu khó chịu.Mỗi giờ mỗi khắc nàng ta đều muốn trừng trị Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói: "Ngươi bị Điểm Tinh Phái vứt bỏ, trả ta linh thạch làm tiền ăn uống đi."Trả tiền ăn uống?Tuyên Vân Tâm cắn răng, căm hận nói: "Không đưa, ngươi còn có thể làm gì ta?""Ngươi là nữ nhân, ta là nam nhân, ngươi nói ta có thể làm gì ngươi?"Lữ Thiếu Khanh cười đến hèn mọn, hai tay giơ lên, khẽ vồ hai cái.Đối với loại này, Tuyên Vân Tâm thì có kinh nghiệm hơn, ưỡn ngực, tuy rằng không bằng Doãn Kỳ, nhưng cũng có nguyên liệu.Nàng ta ưỡn ngực, không lùi bước, ngược lại tiến lên một bước, nghênh đón Lữ Thiếu Khanh: "Đến đây đi, để ta xem ngươi có thể làm như thế nào?"Đậu má, thất sách rồi.Ngay tại lúc Lữ Thiếu Khanh khó xử, một giọng nói vang lên: "A."Lữ Thiếu Khanh và Tuyên Vân Tâm quay đầu nhìn.Tiêu Y không biết xuất hiện lúc nào, đang che mặt thẹn thùng không thôi."Nhị sư huynh, Vân Tâm tỷ tỷ, các ngươi muốn làm gì? Các ngươi muốn ân ái, có thể trở về phòng hay không? Đừng quên, Thiên Ngự Phong còn có một người sống sờ sờ là ta đấy."Tiêu Y vừa la hét vừa len lén nhìn lén Lữ Thiếu Khanh và Tuyên Vân Tâm. Trong ánh mắt mang theo tò mò, cũng có vài phần chờ đợi.Quả nhiên là sư muội tri kỷ, tới đúng lúc.Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, nhìn về phía Tuyên Vân Tâm.Tuyên Vân Tâm lúc này đã thẹn thùng đỏ mặt, vội vàng lui về phía sau hai bước, kéo ra khoảng cách với Lữ Thiếu Khanh.Nàng ta có thể làm giống như một nữ nhân phóng đãng ở trước mặt người khác, nhưng ở trước mặt Tiêu Y người mà mình coi là muội muội, nàng ta làm không được, rất xấu hổ.Lần này đến lượt Lữ Thiếu Khanh giả bộ.Hắn cười càng thêm bỉ ổi, tiến lên hai bước, lớn tiếng nói: "Đừng đi, chúng ta ân ái một chút cho sư muội ta xem."

Bạn cần đăng nhập để bình luận