Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 283 - Đánh với chưởng môn một trận



Chương 283: Đánh với chưởng môn một trậnNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Sao nào?” Lữ Thiếu Khanh đắc ý nói với Tuyên Vân Tâm: “Ngươi muốn ra mặt thay muội ấy à?”“Đến đây.” Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ mặt mình: “Đánh vào đây này.”Tuyên Vân Tâm nhìn thấy dáng vẻ vô lại của Lữ Thiếu Khanh chỉ hận thực lực của mình không đủ.Nàng ta không thể đánh chết được tên khốn Lữ Thiếu Khanh này.Mặc dù Tiêu Y cũng rất muốn đánh Nhị sư huynh mình một trận, nhưng nàng ta biết Nhị sư huynh mình đang cố ý.Mục đích của hắn dĩ nhiên là nhắm vào Tuyên Vân Tâm.Nàng ta vội kéo Tuyên Vân Tâm, khuyên nhủ: “Vân Tâm tỷ tỷ, tỷ đừng chấp nhặt với Nhị sư huynh.”Mặc dù Lữ Thiếu Khanh từng nói hắn lấy đạo tâm ra thề là thích Tuyên Vân Tâm chẳng qua chỉ là trò chơi chữ.Nhưng dù là Thiều Thừa hay Tiêu Y đều cảm thấy giữa Lữ Thiếu Khanh và Tuyên Vân Tâm chắc chắn có chuyện gì đó.Đặc biệt là Tiêu Y, trong khu rừng ở bí cảnh, chắc chắn Nhị sư huynh đã làm gì Tuyên Vân Tâm.Hôm nay không chừng chính là muốn giết người diệt khẩu, hủy diệt chứng cứ.Cho nên, trong lòng Tiêu Y đã vô thức cảm thấy tương lai chắc chắn Tuyên Vân Tâm sẽ là tẩu tử của mình.Nếu có thể, đương nhiên nàng ta phải giúp đỡ tẩu tử tương lai.Tuyên Vân Tâm không phải là đối thủ của Lữ Thiếu Khanh.Giờ nàng ta đang ở bộ dạng như thế này mà còn đi trêu chọc Lữ Thiếu Khanh chắc chắn sẽ phải gặp nhiều thua thiệt.Tiêu Y không muốn Tuyên Vân Tâm tự rước lấy nhục, tự chuốc khổ vào người.Nàng ta kéo Tuyên Vân Tâm, cười hì hì hỏi Lữ Thiếu Khanh, nói sang chuyện khác: “Nhị sư huynh, huynh biết Vân Tâm tỷ tỷ tới Lăng Tiêu thành từ lúc nào vậy?”“Còn phải nói à, nàng ta vừa vào Lăng Tiêu thành ta đã ngửi được mùi của nàng ta, cách một vạn dặm là ta đã có thể ngửi thấy rồi.”Lữ Thiếu Khanh gác chân, tràn đầy khinh thường giọng nói: “Cứ tưởng vào Lăng Tiêu thành là có thể gây phiền toái cho ta à, ngây thơ.”Đối mặt với sự khinh bỉ của Lữ Thiếu Khanh, Tuyên Vân Tâm trầm mặc không nói.Nàng ta vốn định lợi dụng chuyện Hạ Ngữ để chơi xấu Lữ Thiếu Khanh một phen.Tuy nhiên nàng ta chưa từng nghĩ chuyện này lại khiến mình bại lộ, bị Lữ Thiếu Khanh đoán được hành tung, từ đó nhắm vào nàng ta.Đây coi như là thất sách của nàng ta.Nàng ta không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại linh mẫn đến như vậy, lập tức đoán ra được nàng ta đã tới Lăng Tiêu thành.Trong ánh mắt Tiêu Y lộ ra tia sợ hãi thán phục, nàng ta lại có một trải nghiệm mới đối với sự thông minh của Nhị sư huynh.Nàng ta hỏi: “Cho nên, Nhị sư huynh, trên đại điện huynh tình nguyện hét lớn đầu hàng cũng không muốn bại lộ thực lực của mình, mục đích cũng là để làm tê liệt người của Điểm Tinh phái sao?”Tiêu Y khá hưng phấn, từ lúc nào Nhị sư huynh đã bắt đầu bày bố thế cục rồi?Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là vài tên Điểm Tinh phái, vẫn chưa đáng để ta làm như vậy.”“Ta mà ra tay đánh bại Trương Tòng Long rồi thì sau này còn có thể ngủ nướng sao?”“Chưởng môn ba lần bốn lượt tìm việc cho ta làm chính là để chèn ép ta, nhưng ta không thể để ông ấy được như ước nguyện.”Chủ yếu là để sau này còn có thể tiếp tục sống cuộc sống của cá muối.Bại lộ thực lực, chưởng môn sẽ yên tâm thoải mái chèn ép Lữ Thiếu Khanh hắn.Lữ Thiếu Khanh không để chưởng môn được như ý đâu.Nói đến đây, Lữ Thiếu Khanh không kìm được nói với Thiều Thừa: “Sư phụ, chưởng môn bắt nạt con mà người không ra mặt giúp con sao?”Thiều Thừa trầm mặc một hồi, ngươi có thể vô sỉ đến vậy sao?Tiếp theo, tiếng mắng của ông ta từ đuôi thuyền bay tới.“Khốn kiếp, ngươi còn mặt mũi nhắc đến chuyện này à?”“Ta chỉ không ở nhà vài ngày ngươi đã gây ra bao nhiêu chuyện như vậy?”“Chưởng môn suýt đánh nhau với ta rồi, ngươi có biết không?”Tuyên Vân Tâm nghe thấy nội dung Thiều Thừa mắng Lữ Thiếu Khanh thì cũng cạn lời.Nàng ta rất kinh ngạc nhìn Lữ Thiếu Khanh, tên khốn kiếp này, hóa ra không chỉ khốn kiếp với mỗi mình mình, ngay cả sư phụ, chưởng môn, thậm chí là với đồng môn đều khốn kiếp như vậy.Không bị đánh chết, có thể sống đến bây giờ, coi như hắn mạng lớn.Lữ Thiếu Khanh đã sớm quen với mấy lời mắng mỏ của Thiều Thừa, mấy câu nay như nước đổ đầu vịt.Để không bị ráy tai chặn lại Lữ Thiếu Khanh đành dùng tay khưi lỗ tai, trước mặt Tuyên Vân Tâm còn búng búng móng tay làm Tuyên Vân Tâm buồn nôn nhắm mắt lại.Lữ Thiếu Khanh nói với Thiều Thừa: “Sư phụ, người sợ cái gì? Cùng lắm là đánh với chưởng môn một trận.”“Đừng học hành vi khốn kiếp của Đại sư huynh, chuyên tới tìm con bắt nạt, không dám đi đánh với chưởng môn một trận.”“Sư phụ, hay là người đi làm chưởng môn đi, chúng ta cùng hạ bệ chưởng môn xuống khỏi ghế.”Lữ Thiếu Khanh vừa mới nói xong, Thiều Thừa liền đằng đằng sát khí từ đuôi thuyền giết đến.“Khốn kiếp, ngươi đang nói lời khốn kiếp gì vậy?”“Có phải muốn bị ta thu thập không?”Lữ Thiếu Khanh thấy Thiều Thừa sắp đánh người vội vàng nói: “Sư phụ, con đang bị thương.”Tuyên Vân Tâm nhìn Thiều Thừa với ánh mắt thương hại, có đồ đệ thế này chắc chắn là rất vất vả.Thiều Thừa đúng là rất muốn đánh Lữ Thiếu Khanh một trận, nhưng thấy Lữ Thiếu Khanh nằm đó, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ ốm yếu thì lại không xuống tay được.“Khốn kiếp, chờ ngươi khỏi ta sẽ thu thập ngươi.”Lữ Thiếu Khanh vẫn mặt dày mày dạn nằm đó không hề động đậy.Không chỉ Tuyên Vân Tâm thất vọng mà ngay cả Tiêu Y cũng thất vọng.Sư phụ vậy mà còn không xuống tay, quá làm cho người ta thất vọng.Quả nhiên là ngay cả sư phụ cũng khó làm gì được Nhị sư huynh.Lúc này, giọng của Kế Ngôn lượn lờ vang tới.“Chưởng môn nói, trừ của đệ ba năm phúc lợi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận