Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 943. Chắc chắn là Kiếm gia xuất thủ



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrong lòng Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng thở phào, nữ nhân ma tộc đều giống nhau, động một chút lại đòi đánh đòi giết, vẫn là nha đầu nhân tộc tốt hơn.Thời Liêu cũng tự hỏi: “Không phải là người của Kiếm gia xuất thủ chứ?”Đàm Linh nói: “Không đâu, mặc dù dùng kiếm nhưng người Kiếm gia chưa đến mức dám làm như vậy. Một khi bị phát hiện, cho dù là Kiếm gia, Thánh Chủ cũng sẽ không tha cho bọn hắn, bọn hắn không đến mức mạo hiểm như vậy.”Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: “Ta cũng cảm thấy Kiếm gia làm, bảo sư phụ ngươi đi cáo trạng giúp với Thánh Chủ đi. Để Thánh Chủ chủ trì công đạo cho chúng ta.”Bất kể là ai xuất thủ, nếu đã tìm không thấy người cầm đầu vậy oan ức cứ để Kiếm gia gánh đi.Đàm Linh từ chối: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, ngươi muốn tìm Thánh Chủ thì tự ngươi đi đi.”Không có chứng cứ, quả thực là vu oán cho Kiếm gia, nếu người khác mượn cơ hội này trả đũa sẽ ảnh hưởng không tốt đến sư phụ nàng ta.Chuyện nàng ta bị người đuổi giết cũng chỉ nói cho sư phụ, sư phụ nàng ta cũng chẳng thể làm được gì.Không có chứng cứ, có rất nhiều chuyện không làm được.Lữ Thiếu Khanh thở dài: “Ai, thế đạo đen tối, quan lại bao che cho nhau, bách tính bình dân nhỏ bé như chúng ta chỉ có thể tự trách mình không may.”Thời Liêu an ủi Lữ Thiếu Khanh: “Trương Chính đại nhân, không bắt được người, không có chứng cớ xác thực, cho dù là chúng ta cũng không có cách nào làm được gì.”Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Hừ, người Kiếm gia tốt nhất đừng gặp ta, nếu không ta nhất định sẽ khiến bọn hắn phải hối hận.”Đàm Linh không tin: “Khoác lác, đừng tưởng rằng ngươi có chút thực lực là có thể ngông cuồng, sự cường đại của Kiếm gia không phải ngươi có thể tưởng tượng được đâu. Nếu thật sự trêu chọc Kiếm gia, cho dù là sư phụ ta ra mặt thì cũng thể chống đỡ được cho ngươi đâu...”Sau khi Đàm Linh nói xong thì lại lo mình sẽ khiến Lữ Thiếu Khanh hiểu lầm.Nàng ta bổ sung vài câu, khuyên bảo Lữ Thiếu Khanh: “Huống chi, quan hệ giữa ta với ngươi chỉ có thể coi là bình thường, nếu ngươi gây ra phiền toái lớn, đừng mong ta giúp ngươi.”Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay, thuận thế nằm trong khoang thuyền: “Yên tâm, sẽ không gây ra phiền toái cho ngươi đâu.”Phi thuyền xẹt thành một đạo lưu quang trên không trung, trở về nơi ở của Đàm Linh.Thương thế của Kế Ngôn không nhẹ, phải tĩnh dưỡng thật tốt một phen.Thời gian lên Thánh Sơn là nửa tháng sau, trong khoảng thời gian này đủ cho Kế Ngôn khôi phục không ít.Sau khi trở về, Kế Ngôn liền đi chữa thương.Mặc dù tổn thương nặng, nhưng đều trong phạm vi có thể khống chế.Lữ Thiếu Khanh không quản Kế Ngôn, từ lúc bắt đầu bước vào tu hành, thời gian Kế Ngôn bị thương nhiều hơn so với thời gian không bị thương.Bị thương nhiều nên cũng quen rồi, khôi phục cũng lợi hại hơn người thường một chút.Lữ Thiếu Khanh trở lại nơi ở của mình, quát lên với Vô Khâu kiếm và Mặc Quân kiếm: “Kiềm chế một chút, đừng chạy xa quá.”Vung tay lên, mây mù màu trắng dâng lên, Lữ Thiếu Khanh một lần nữa tiến vào Thời Quang trong giới chỉ.Sau khi đi vào, Lữ Thiếu Khanh nhìn lướt qua, không có gì đặc biệt.Hắn chào hỏi quan tài: “Đại lão!”Sau đó hắn một lần nữa lấy ra sáu mươi vạn viên Linh thạch , dựa theo vật giá bây giờ, hắn có thể nhận được thời gian năm năm.Trước khi hắn bỏ vào lư hương, Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói với quan tài: “Đừng giở trò đấy, nâng giá lung tung là ta với ngươi không xong đâu.”Lữ Thiếu Khanh trong lòng quyết tâm, tiểu đệ tử quỷ ngươi bây giờ mà còn dám tăng gia, ta nhất định phải đập nát giường ngươi.Nhưng lần này thật sự không hề nảy sinh bất kỳ vấn đề gì, sau khi tiêu xong sáu mươi vạn viên linh thạch thì nhận được năm năm tu luyện.Lữ Thiếu Khanh ngồi xuống, móc ra một cái mâm tròn còn lớn hơn mặt hắn.Hắn nâng trong tay, một cảm giác nặng trĩu xuất hiện, toàn thân nó tản ra màu trắng nhạt, bên ngoài là từng đạo hoa văn xoắn ốc hội tụ thành một vòng xoáy màu trắng.Trên mỗi đạo hoa văn xoắn ốc là vô số vòng xoáy nhỏ bé.Mặc dù nó đứng im bất động, nhưng nhìn chằm chằm lên vòng xoáy sẽ có loại ảo giác giống như linh hồn bị vòng xoáy hút vào.Xuyên Giới bàn, món pháp khí lục phẩm duy nhất trong tay Lữ Thiếu Khanh.Là pháp khí hắn cướp được từ tay Liễu Xích đại năng Yêu giới.Lữ Thiếu Khanh định bỏ chút thời gian thu phục Xuyên Giới bàn.Kế Ngôn gây ra huyên náo lớn như vậy ở chỗ này, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người Thánh địa, trở thành thần tượng non trẻ.Hắn có dự cảm, cứ tiếp tục thế này, sau một thời gian nữa, bọn hắn sẽ rất nguy hiểm.Lên tới Thánh Sơn, tìm được sư muội phải lập tức rời đi.Mà Xuyên Giới bàn chính là lựa chọn đầu tiên của hắn.Nếu Xuyên Giới bàn không được, hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.Xuyên Giới bàn trong tay hắn khẽ lay động, như một con thỏ nhỏ muốn chạy trốn, truyền ra một cỗ cảm xúc không phục.Lữ Thiếu Khanh như vuốt ve mỹ nữ, nhẹ nhàng sờ Xuyên Giới bàn, ngọt ngào, dịu dàng nói: “Ngoan, nghe lời, sống chung với ta nhé. Ăn sung mặc sướng, sau này còn gả vợ cho ngươi. Đi theo con chim già kia thì có ý nghĩa gì? Con chim già ấy vừa nhìn đã biết không phải người hiểu phong tình, đi theo lão thực ấm ức cho ngươi. Nào, nhận ta làm chủ, sống cùng với ta...”Lữ Thiếu Khanh nói hết lời, nước bọt rải đầy mặt ngoài Xuyên Giới bàn nhưng Xuyên Giới bàn chẳng những không nhận hắn làm chủ, ngược lại truyền đến một cỗ ý niệm khinh miệt.Đại khái ý là loại gà yếu như ngươi mà xứng để ta nhận ngươi làm chủ nhân.Lữ Thiếu Khanh giận tái mặt đến, gõ lên Xuyên Giới bàn hỏi một lần nữa: “Có nhận ta làm chủ không?”Xuyên Giới bàn dứt khoát dừng lại, như khinh thường nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh. Hết chương 943.

Bạn cần đăng nhập để bình luận