Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1790

Chương 1790
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Há miệng cũng có thể khiến người ta tức chết.
Lộ lẳng lặng đứng im tại chỗ, không định tham dự vào ngay.
Luyện Hư kỳ cũng có kiêu ngạo của Luyện Hư kỳ.
Vừa rồi nàng ta cố ý để cho mình bị lộ, mục đích là phòng ngừa Lữ Thiếu Khanh tiếp tục hạ tử thủ với Long Kiện.
Một kiếm kia thật đáng sợ, Long Kiện cũng bị thương.
Đôi mắt giấu dưới mũ giáp lấp lánh hai màu đen trắng, lạnh lùng nhìn Long Kiện phía xa xa lại lần nữa đại chiến với Lữ Thiếu Khanh.
Trong lòng âm thầm nói, hôm nay ngươi nhất định phải chết, không ai có thể cứu được ngươi.
Bỗng nhiên!
Lộ nghiêng đầu đi, ánh mắt có vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.
Lữ Thiếu Khanh và Long Kiện đang chiến đấu cũng tách ra, dừng lại.
Nơi xa, một cảm giác áp bách nặng nề truyền đến, bầu trời đen thui mây đen hội tụ.
Trong mây đen, lôi đình lấp lóe, như rắn bạc bay múa.
Kiếp vân!
Tất cả mọi người đều dày dăn kinh nghiệm, vừa nhìn đã biết có người sắp độ kiếp rồi.
Là ai”
Lộ đầy kinh ngạc nghi ngờ, ai mà dám độ kiếp vào lúc này?
“Mẹ nó chứ!”
Bỗng nhiên nàng ta nghe thấy giọng nói đầy bi phẫn và bất đắc dĩ của Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh oomm đầu đau khổ: “Gia hỏa không cho người ta bớt lo mà!”
“Ha ha!” Long Kiện cười lên ha hả như gặp phải một chuyện rất vui sướng: “Dám độ kiếp vào lúc này?”
“Coi chúng ta không tồn tại sao?”
Lúc này Lộ cũng cảm nhận được khí tức của Kế Ngôn, biết là Kế Ngôn muốn độ kiếp.
Nàng ta nhìn sang Lữ Thiếu Khanh cười lạnh: “Xem ra sư huynh của ngươi muốn ra sức đánh cược một lần, muốn tới giúp ngươi đây?”
Nói xong, nàng ta khẽ lắc đầu, như thể đang cười Kế Ngôn không biết tự lượng sức mình.
Đầu tiên Kế Ngôn bị Long Kiện đánh cho bị thương, kéo theo vết thương khi bị đám Hóa Thần Ma tộc luân xa chiến trở nặng hơn, gần như không được nghỉ ngơi chút nào.
Toàn thân Kế Ngôn đều là vết thương, nội thương ngoại thương đủ cả, tựa như một món đồ sứ sắp vỡ vậy.
Hiện giờ lại kéo cái thân thể tàn tạ này đi độ kiếp, đây không phải là đơn thuần muốn chết sao?
Người bình thường độ kiếp có ai không phải điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất trước đã.
Đừng nói tới bị thương, dù có trầy tí da thôi cũng phải chờ cho lành rồi mới dám độ kiếp.
Huống chi!
Long Kiện cũng cười lạnh theo: “Ngây thơ, không coi chúng ta vào mắt sao?”
Kế Ngôn muốn độ kiếp, thân là Ma tộc, bọn họ sẽ ở đây trơ mắt nhìn Kế Ngôn thuận lợi độ kiếp sao?
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ thở dài, xòe hai tay với hai người họ tỏ vẻ mình cũng rất đau đầu: “Ngươi xem đi, đã nói rồi, các ngươi nên chơi chết hắn ta từ lúc nãy đi.”
“Các ngươi chơi chết hắn ta rồi, ta còn phải cám ơn các ngươi nữa. Giờ ta chỉ muốn chào hỏi cả nhà các ngươi.”
Hắn nói xong, liền vung Mặc Quân Kiếm lên: “Tới đây, hiện tại ta sẽ chém chết hai tên phế vật Ma tộc không đáng tin các ngươi.”
“Ba người chúng ta cùng đi, thế này khá kích thích đấy.”
Trong chốc lát, kiếm ý mãnh liệt sôi trào, tựa như kiếm tiên xuất kiếm, kiếm ý khuấy động, thiên địa biến sắc, toàn bộ thê giới đều run rẩy.
Kiếm ý như thủy triều phủ xuống Long Kiện và Lộ, bao phủ cả hai trong đó.
Trận trận kiếm quang không ngừng khuếch tán ra tứ phía.
Không gian xung quanh như bị xé nứt một lần nữa, mặt đất lại bị phá hủy.
Ý đồ của Lữ Thiếu Khanh rất rõ ràng, hắn muốn một mình dấu với hai vị Luyện Hư kỳ.
Nơi xa chứng kiến cảnh này, ai cũng thất kinh.
Mạnh Tiêu căng thẳng vô cùng, thậm chí còn tức giận dậm chân: “Hắn muốn làm gì chứ?”
“Chẳng lẽ muốn một mình đánh bại hai người phe địch sao?”
Đúng là làm ẩu mà, đối phương có tận hai Luyện Hư kỳ, bọn họ không liên thủ đã mừng mà cười trộm rồi, không ngờ ngươi còn chủ động tấn công nữa.
Mà Tiêu Y lại hiểu rõ Nhị sư huynh của mình muốn làm gì, nàng buồn bực nói: “Nhị sư huynh muốn kéo dài thời giân cho Đại sư huỵnh.”
Tiêu Y phiền muộn, rất giận bản thân vào lúc này lại không thể giúp được gì.
Mọi người lập tức bắt đầu trầm mặc.
Tình đồng môn, tình sư huynh đây, đây không phải nói suông mà là hành động thực tế.
Vào tình huống này, mà Lữ Thiếu Khanh lại có thể không chút do dự mà ra tay.
“Khẩu thị tâm phi!” Tuyên Vân Tâm yếu ớt mắng.
Nhìn lại Cận Hầu đang cười lạnh cách đó không xa, Tuyên Vân Tâm cảm giác buồn nôn như có một đống phân bên cạnh.
Long Kiện và Lộ cũng lập tức hiểu ra được Lữ Thiếu Khanh chủ động tấn công là có ý định gì.
Bọn họ không phải kẻ ngu, Long Kiện cười ha hả, thiên huyết ti hóa thành tấm thuẫn ngăn cản kiếm quang của Lữ Thiếu Khanh, còn Lộ thì bứt ra cười lạnh nói: “Ngây thơ!”
Chưa từng thấy được khuôn mặt thật của Lộ nhưng Lữ Thiếu Khanh cảm nhận rõ được sự khinh bỉ và khinh miệt từ nàng ta.
Nàng ta nhìn hắn như nhìn một kẻ đần, nói một cách khá là thương hại: “Người như ngươi lịa có thể tu luyện được tới cảnh giới này cũng coi như khó gặp.”
Long Kiện cười ha hả, cũng khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh: “Gia hỏa không có đầu óc, ngươi cho răng chúng ta nhìn không thấu được chút mánh khóe ấy ư?”
Lữ Thiếu Khanh vừa đánh với Long Kiện vừa khiêu khích Lộ: “Bà già kia, có dám đại chiếm một trận với ta không? Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đàn ông chân chính.”
Bà…. Bà già?
Đầu tiên là sững sờ, sau đó Lộ tức giận tới mức toàn thân run rẩy.
Nhân tộc đáng chết, kẻ nào cũng không biết lễ phép vậy sao?
Nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh, lý trí rất dễ bị thôn phệ, Lộ hét ầm lên: “Ta muốn giết ngươi!”
“Tỉnh táo!” Nhưng Long Kiện lại hét lên một tiếng đánh thức nàng ta: “Đi ngăn cản Kế Ngôn đi, giết Kế Ngôn ngay trước mắt hắn, cho hắn biết hạ tràng
Lữ Thiếu Khanh hét lớn: “Ngươi đừng có đi, nếu đi ngươi sẽ hối hận.”
“Ha ha.” Lộ đã tỉnh táo không động đậy nữa, mà cười lạnh đáp: “Hối hận? Ta rất muốn xem xem hối hận thế nào.”
Nói xong, nàng ta lườm Lữ Thiếu Khanh một cái khinh miệt rồi một bước bước thật xa, xuyên qua hư không, biến mất khỏi tầm mắt của Lữ Thiếu Khanh.
“Em gái ngươi chứ!” Lữ Thiếu Khanh thở dài, nói với Long Kiện: “Đừng đánh nữa, để ta đi xử lý bà già kia rồi quay lại xử lý ngươi, thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận