Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1348: Kẻ làm bại lộ thế giới Huyền Thổ, phải chết

Chương 1348: Kẻ làm bại lộ thế giới Huyền Thổ, phải chếtChương 1348: Kẻ làm bại lộ thế giới Huyền Thổ, phải chết
Lữ Thiếu Khanh ngẩng lên mỉm cười, trong sự đẹp trai ngời ngời còn xen lẫn chút vô lại, trong lòng Tương Tư Tiên chấn động.
Nàng ta vẫn xem nhẹ Lữ Thiếu Khanh rồi.
Đây mới là mục đích thật sự của hắn.
Đúng như những gì nàng ta đã nói, Tương Quỳ muốn đi theo, Lữ Thiếu Khanh không thể nào ngăn cản.
Vì thế Lữ Thiếu Khanh cố tình ra vẻ ghét bỏ, thực tế không phải ngăn cản mà là có mục đích khác.
Tương Tư Tiên nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng sinh ra suy nghĩ như vậy. Cái tên này, lòng dạ quả thực rất thâm sâu.
Lữ Thiếu Khanh nháy mắt với Tương Tư Tiên, nụ cười của hắn trong mắt Tương Tư Tiên nhìn rất xảo quyệt.
Dận Khuyết đứng bên cạnh hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Cái tên khốn kiếp này, lại nhân cơ hội trêu đùa đại tiểu thư.
Dận Khuyết nhìn Tương Quỳ, hô to trong lòng, đại trưởng lão, đánh chết hắn, đánh chết tên khốn kiếp kia đi.
Tương Quỳ cũng nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh thì thầm với cháu gái mình, còn nháy mắt trêu đùa, giận đến nỗi dựng cả râu.
"Nhóc con, qua đây, ta đánh chết ngươi."
Lữ Thiếu Khanh ra vẻ bất đắc dĩ, ló đầu ra từ phía sau Tương Tư Tiên: "Ngươi muốn đi theo thật à?"
"Ngươi không cản được ta đâu." Tương Quỳ lạnh lùng đáp: "Chuyện ta muốn làm, từ trước đến nay chưa ai có thể cản trở ta."
"Thôi được rồi!" Lữ Thiếu Khanh tỏ vẻ càng thêm bất lực: "Ta có thể đồng ý, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một chuyện."
"Chuyện gì?” Tương Quỳ lập tức cảnh giác, tên nhóc này không phải thứ hiền lành, cần cẩn thận.
"Trên đường đi phải nghe theo mệnh lệnh ta mà làm, gặp chuyện gì cũng không được tự tiện làm ẩu."
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười nói ra mục đích của hắn.
Mà Tương Tư Tiên đã biết rõ mục đích thật sự của Lữ Thiếu Khanh, nàng ta nhìn hắn mà như nhìn thấy một con hồ ly đang đắc ý vẫy đuôi.
Tên này thật là.
Tương Tư Tiên cũng không biết phải hình dung Lữ Thiếu Khanh thế nào.
Xảo quyệt tới nỗi tính kế cả ông của nàng ta.
Tương Quỳ nhăn mày, ông ta sống lâu như thế, nếu như lúc này vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đúng là sống uổng cả đời.
Ngay khi Lữ Thiếu Khanh nói ra câu cuối cùng, ông ta cũng bình tĩnh lại, phát giác ra gì đấy.
"Nhóc con, ngươi muốn làm gì?" Tương Quỳ không lập tức đồng ý, mà đánh giá Lữ Thiếu Khanh từ trên xuống.
"Không định làm gì cả." Lữ Thiếu Khanh đáp: "Nếu ngươi muốn đi theo ta, dọc đường gặp chuyện gì chẳng phải đều do ta quyết định ư?"
"Ta không muốn dẫn một người không an phận theo bên mình."
Dừng lại chốc lát, nhìn thấy vẻ mặt Tương Quỳ tràn đầy cảnh giác, Lữ Thiếu Khanh lại nói: "Yên tâm, không bắt ép ngươi đi làm chuyện gì quá đáng đâu, cũng sẽ không bảo ngươi đến chỗ tế thần tự bạo."
"Chuyện không hợp lý, ngươi cũng có thể từ chối không nghe."
Tương Quỳ nghe vậy, đánh giá một phen, phát hiện không có vấn đề gì.
Ông ta gật đầu: "Được, ta đồng ý với ngươi."
Mấy cái khác không quan trọng, quan trọng là thứ trên tay Lữ Thiếu Khanh, với cả không được để Lữ Thiếu Khanh lừa mất cháu gái của ông ta. Lữ Thiếu Khanh quay lại nói với Tương Tư Tiên: "Tư Tiên tỷ tỷ, ngươi thề đi"
"Nhóc con" Tương Quỳ tức chết, nhân phẩm của ta tệ đến vậy hả? Dựa vào đâu mà không tin ta?
Tương Tư Tiên cũng cạn lời nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, nói: "Ông ta không chịu thề, nhưng mà ta không dám tin vào sự bảo đảm của ông ta, cho nên chỉ đành nhờ ngươi thề thôi."
"Ta tin đại trưởng lão thương ngươi."
Chậc chậc, nắm Thiên Tử trong tay để hiệu lệnh các chư hầu đại khái cũng chỉ thế này thôi nhỉ?
Tương Tư Tiên lại rất quyết đoán, không hề do dự, thẳng thắn lập lời thề.
Tương Quỳ tức đến nỗi vỗ đùi. "Được rồi!" Lữ Thiếu Khanh nói với Tương Quỳ: "Việc này không nên chậm trếm ngươi dặn dò hậu sự, à không, ngươi dặn dò người của mình đi."
"Tránh cho đến lúc ngươi đi cả bây thành rồng mất đầu, tổ chức các ngươi tan rã lại trách lên đầu ta."
Tương Quỳ hung hăng trừng mắt với hắn, tên nhóc khốn kiếp, ăn nói lung tung.
Có điều đúng là phải dặn dò giao phó một phen.
Tổng bộ này không thể tiếp tục ở lại được nữa.
Tất cả mọi người buộc phải rời đi.
Không biết đến lúc nào quái vật lại giết tới.
Mọi người quay trở lại tổng bộ, Cảnh Ngộ Đạo mang theo người chuẩn bị bước vào thế giới Huyền Thổ.
Kết quả nhìn thấy nhóm Tương Quỳ đi ra, sau khi biết Hóa Thần ở bên trong đã bị tiêu diệt, lão trừng to mắt.
"Tiêu diệt tế thần hả?"
Ngay lúc Cảnh Ngộ Đạo định cao giọng hoan hô, sau đó bị tạt cho một gáo nước lạnh.
Kẻ bị giết chết chẳng qua chỉ là tay sai của tế thần, khiến sắc mặt Cảnh Ngộ Đạo lộ ra vẻ lo lắng.
"Có phải vẫn còn quái vật cấp Hóa Thần khác không?”
"Ngay lúc này, nhị trưởng lão cũng đến.
Vừa tới nơi, ông ta đã quát lên với Lữ Thiếu Khanh: "Nhóc con, có phải ngươi làm bại lộ thế giới Huyền Thổ không?" "Đáng ra lúc ấy không nên để ngươi bước vào."
"Kẻ làm bại lộ thế giới Huyền Thổ, phải chết!"
Lữ Thiếu Khanh giơ hai tay đồng tình, nói với Cung Thọ: "Không sai, kẻ làm bại lộ thế giới Huyền Thổ phải chết, ngươi mau ra tay đi."
Sắc mặt Tương Quỳ lúc này khó coi tới cực điểm.
Vẻ mặt Chu Quang Viễn biến sắc, muốn đi lên nói rõ mọi chuyện cho sư phụ của mình.
Bởi vì Tương Quỳ gieo quẻ gọi đến Kim Sắc Lôi Đình, đánh xuyên qua thế giới Huyền Thổ, cho nên nơi đây mới bại lộ.
Tương Quỳ mới là người gây ra việc thế giới Huyền Thổ bại lộ. Có điều Lữ Thiếu Khanh lại cố tình đứng trước mặt Chu Quang Viễn, ngăn cản hắn ta.
Lữ Thiếu Khanh nói với Cung Thọ: "Nào, ra tay đi, đánh chết kẻ làm bại lộ thế giới Huyền Thổ."
Cung Thọ rất hài lòng vì Lữ Thiếu Khanh thức thời: "Tốt, nhóc con nhà ngươi cũng hiểu chuyện, nếu đã như vậy, †a có thể tha cho ngươi một mạng."
"Khỏi cần." Lữ Thiếu Khanh không đồng ý: "Sao ngươi lại nể tình riêng như thế? Nói giết là giết, đàn ông là phải có trách nhiệm với lời nói của mình."
"Đừng để ta coi thường ngươi."
Cung Thọ giận dữ: "Ngươi muốn chết hả?"
"Nếu đã như vậy, ta tiễn ngươi lên đường." Cung Thọ tức đến nỗi giơ tay lên, muốn một chưởng đập chết Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh chỉ sang Tương Quỳ, nói: "Đây, đánh chết ông ta, do ông †a làm bại lộ thế giới Huyền Thổ đấy."
Cung Thọ sững sờ, Chu Quang Viễn vội vàng truyền âm nói đại khái sự việc cho ông ta.
Vẻ mặt của Cung Thọ lập tức trở nên khó coi như vừa mất cha, trông cực kỳ đặc sắc: "Đại trưởng lão, ta." Chương 1349: Là hắn ta bảo đánh đấy chứ
Cung Thọ có phần muốn khóc.
Tại sao lại là đại trưởng lão để lộ thế giới Huyền Thổ cơ chứ?
Tương Quỳ thân là đại trưởng lão, ở trong tổ chức có địa vị tôn quý, uy danh rất cao.
Khi Cung Thọ còn chưa ra đời, Tương Quỳ đã thành lập ra tổ chức Thí Thần, thậm chí có thể nói là Cung Thọ trưởng thành dưới sự bảo vệ của đại trưởng lão.
Cho dù là nhị trưởng lão, có hệ phái của riêng mình, bình thường cũng hay phản đối ý kiến của đại trưởng lão, nhưng không có nghĩa là ông ta dám ra tay với đại trưởng lão, càng không dám đắc tội với đại trưởng lão. Nếu như chọc giận đại trưởng lão, cho dù ông ta là nhị trưởng lão thì cũng bị người phía dưới giải quyết.
Một câu thôi, ông ta không đắc tội nổi với đại trưởng lão.
"Đại trưởng lão, ta."
Vẻ mặt Cung Thọ như đưa đám, không biết nên nói gì.
"Đừng thế chứ." Lữ Thiếu Khanh cười rất đắc ý: "Dáng vẻ bướng bỉnh không phục ban nấy đâu rồi?"
"Đừng rén, kẻ để lộ thế giới Huyền Thổ đều phải giết chết, ngươi nhanh lên, đừng khiến ta coi thường ngươi."
"Câm miệng!" Tương Quỳ quát lên với Lữ Thiếu Khanh: "Nơi đây không có chỗ cho ngươi lên tiếng."
Sau đấy Tương Quỳ cho lui những người khác, chỉ để lại Cung Thọ, Cảnh Ngộ Đạo và mấy trưởng lão đáng tin cậy, bắt đầu dặn dò chuyện của bọn họ.
Ông ta phải theo bảo vệ Lữ Thiếu Khanh rời đi, chuyện trong tổ chức cũng cần sắp xếp chu toàn.
Tổ chức không thể ở đây được nữa, tất cả mọi người đều phải rút lui.
Đây là một công trình lớn, những việc cần làm có rất nhiều, đồng thời còn phải đề phòng quái vật tấn công một lần nữa.
Thời gian nửa ngày trôi qua, cuối cùng Tương Quỳ cũng dặn dò xong xuôi.
Sau đấy, ông ta dẫn theo nhóm Lữ Thiếu Khanh tới chỗ Truyền Tống Trận, chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, Tương Quỳ không nhịn được ngoảnh đầu nhìn lại tổ chức. Lần này đi xa, cũng chẳng biết tương lai thế nào. "Đi thôi, đi thôi" Lữ Thiếu Khanh thúc giục: "Còn nhìn cái khỉ gì nữa."
Tương Quỳ hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh, dẫn đầu bước vào Truyền Tống Trận.
Kế Ngôn, Tiêu Y cũng bước vào theo.
Tương Tư Tiên và Tả Điệp theo sát sau họ.
Lữ Thiếu Khanh vươn tay ngăn Dận Khuyết với Chu Quang Viễn lại: "Làm gì đấy? Hai người các ngươi đi theo làm gì?
Dận Khuyết nổi giận: "Chúng ta đi theo cản trở việc gì của ngươi à?"
"Ngươi đi theo làm ô nhiễm mắt ta, sẽ khiến tâm trạng ta không thoải mái."
Tên nhóc nhà ngươi bình thường hay cãi ta, nếu ở bên ngoài thì ta đã đánh chết ngươi từ lâu rồi.
Không có chút tự biết mình nào hả?
Chu Quang Viễn khẽ mỉm cười, lộ ra nụ cười tự cho là thân thiện nhất: "Mộc huynh, sư phụ bảo ta đi theo đại trưởng lão, dọc đường đi hầu hạ đại trưởng lão cho tốt."
Những thứ này đều là thứ yếu.
Quan trọng là hắn ta muốn đi theo để tiếp tục kéo gần khoảng cách với Tiêu Y.
Tốt nhất là trước khi rời đi có thể giành được trái tim Tiêu Y, cưới nàng về.
Mục đích Dận Khuyết đi theo đương nhiên là để trông chừng Tương Tư Tiên, đề phòng Lữ Thiếu Khanh lừa nàng ta đi mất.
Chu Quang Viễn đi là vì Tiêu Y.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh như đuốc, đã nhìn rõ ý đồ của bọn họ từ lâu.
Hắn bật cười: "Không cần đâu, các ngươi không phải đi theo làm gì."
"Có ta chăm sóc đại trưởng lão là được rồi."
Ngươi chăm sóc?
Dận Khuyết với Chu Quang Viễn thầm khinh bỉ trong lòng.
Ta sợ ngươi sẽ khiến đại trưởng lão tức chết mất.
Những ngày này ngươi đối xử với đại trưởng lão thế nào, tưởng chúng ta không nhìn thấy hay gì?
Dận Khuyết bị ngăn cản, cực kỳ bất mãn, cũng chẳng quan tâm Lữ Thiếu Khanh có mạnh hơn hắn ta hay không.
"Chúng ta cứ phải đi theo đấy, sao nào? Ngươi định cứng rắn ngăn cản hay sao?" Chu Quang Viễn cũng nói: "Mộc huynh, ta đảm bảo với ngươi, dọc đường đi tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho ngươi, hơn nữa, dù thực lực của ta không bằng Mộc huynh, nhưng trên đường ít nhiều vẫn có thể giúp ích được đôi chút."
Thực lực của Chu Quang Viễn là Nguyên Anh cảnh giới tầng thứ tư, cũng coi như một vị cao thủ.
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, sau đấy sâu xa khinh bỉ Dận Khuyết: "Ngươi thì sao? Rác rưởi Nguyên Anh sơ kỳ, ngươi đi theo không phải gánh nặng thì là gì?"
Rác rưởi Nguyên Anh sơ kỳ?
Dận Khuyết tức đến nỗi hai mắt tối sầm, không thở nổi, suýt nữa ngất xỉu.
Hắn ta lớn bằng từng này, mấy chục tuổi rồi, lần đầu tiên nghe thấy rác rưởi đi với Nguyên Anh.
Người có thể tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh, có ai không phải nhân trung long phượng?
Không biết có bao nhiêu người cả đời này kẹt ở Luyện Khí kỳ, không thể nhập môn.
Cũng không biết có bao nhiêu người lúc đột phá Nguyên Anh bị thiên kiếp đánh cho hình thần câu diệt, vạn kiếp bất phục.
Có người sống cả đời, hi vọng to lớn nhất chính là trở thành một Nguyên Anh.
Bây giờ có người lại nói Nguyên Anh sơ kỳ là rác rưởi.
Đến cả Chu Quang Viễn cũng cạn lời, đầu đầy hắc tuyến, cảm thấy lời nói của Lữ Thiếu Khanh rất quá đáng.
Anh vợ tương lai có hơi bất ổn nhỉ?
Tuy thực lực của Dận Khuyết chỉ có Nguyên Anh sơ kỳ tâng thứ ba, nhưng kiểu gì cũng không thể so với rác rưởi chứ?
Dù sao cũng là Nguyên Anh.
"Cút ngay!" Dận Khuyết không muốn nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh: "Ta muốn ra ngoài."
"Ta không tin ngươi có thể ngăn được ta rời khỏi đây."
Lữ Thiếu Khanh đứng trước Truyền Tống Trận, lắc đầu: "Không được, các ngươi về đi thì hơn."
Dận Khuyết tức giận, nói với Chu Quang Viễn: "Chúng ta cùng đi, ta không †in hắn dám ra tay giết chúng ta."
Lá gan của Dận Khuyết cũng to hơn, tuy Lữ Thiếu Khanh rất đáng ghét, nhưng không phải kẻ tàn ác, nếu không chỉ riêng thái độ của hẳn ta với Lữ Thiếu Khanh cũng đủ để bị đánh chết từ lâu rồi. Lữ Thiếu Khanh bật cười: "Ta giết ngươi làm gì? Ta cũng không phải kẻ xấu."
"Không giết thì cút ra. Dận Khuyết càng bạo dạn hơn, thái độ cũng trở nên phách lối.
"Nhưng mà!" Lữ Thiếu Khanh nhìn Dận Khuyết muốn cứng chọi cứng, cười càng vui vẻ: "Ta không giết ngươi, nhưng không có nghĩa ta không đánh ngươi."
"Đánh ta? Nhào vô!" Dận Khuyết lớn lối: "Ta không tin ngươi."
Hắn ta còn chưa nói dứt lời, Lữ Thiếu Khanh đã ra tay.
"Âm!"
Một quyền của Lữ Thiếu Khanh vững vàng nện giữa mặt Dận Khuyết, đánh bay hắn ta.
Chu Quang Viễn đứng bên cạnh không nhịn được nhe răng, nhìn thôi cũng thấy đau. Chương 1350: Bị tiễn đi rồi
"Am"
Dận Khuyết kêu lớn, cơ thể bay ngược ra sau như đạn đại bác, nặng nề ngã xuống đất.
Lữ Thiếu Khanh nhân cơ hội xông lên, đè Dận Khuyết trên đất "va chạm" một cách thô bạo.
Từng nắm đấm nện xuống, cú nào cũng đấm vào thịt, bịch bịch vang dội.
"Mẹ nó chứ, dọc đường hơi tí là nhảy ra cãi nhau với ta, tưởng ta tốt tính lắm hả?"
"Ta khoan hồng độ lượng, không có ý định so đo với ngươi, ai biết ngươi càng lúc càng quá đáng, không cho ngươi biết mặt, còn tưởng ngươi là đại trưởng lão cơ đây?" "Đại trưởng lão ta còn đánh, đừng nói cái loại Nguyên Anh rác rưởi như ngươi."
Sau khi tẩn một trận, Lữ Thiếu Khanh thoải mái hơn nhiều, cơ thể run lên, thoải mái giống như vừa đi tiểu xong.
Hắn nói với Chu Viễn Quang: "Chu huynh, ngươi cũng nghe thấy đó, là hắn †a bảo đánh, không liên quan đến ta."
Chu Quang Viễn nhìn Dận Khuyết bị đánh tới nỗi lăn ra đất rên rỉ, sắc mặt càng thêm phức tạp, hắn ta không biết nên nói gì cho tốt.
Dận Khuyết nằm trên đất, vô thức phát ra tiếng rên rỉ.
Lữ Thiếu Khanh đánh hắn không đơn thuần chỉ dùng sức mạnh của nắm đấm.
Trong nắm đấm còn ẩn chứa linh lực, thấm vào trong cơ thể Dận Khuyết, những nơi bị sưng mà không loại bỏ linh lực của Lữ Thiếu Khanh thì sẽ không xẹp xuống được.
Hơn nữa, Lữ Thiếu Khanh còn dùng thần thức tấn công.
Theo lý thuyết, trước đây Chu Quang Viễn với Dận Khuyết là vì Tương Tư Tiên, hai người minh tranh ám đấu, là đối thủ cạnh tranh.
Dận Khuyết bị đánh thành thế này, hắn ta phải cảm thấy vui vẻ mới đúng.
Nhưng mà hẳn ta lại không vui nổi.
Ngược lại cảm thấy Dận Khuyết rất đáng thương.
Trêu ai không trêu, cứ phải chọc vào anh vợ tương lai của ta.
Chu Quang Viễn thầm lắc đầu, ánh mắt nhìn Dận Khuyết tràn đầy thương hại. Cũng coi như ngươi đáng đời.
Ta còn không dám tùy tiện cãi hắn, ngươi thì hay rồi, cứ có cơ hội là nhảy ra cãi nhem nhẻm.
Lữ Thiếu Khanh vỗ tay, nói với Chu Quang Viễn: 'Ây, tay ta cũng đau chứ."
Trong lòng Chu Quang Viễn càng thêm khinh bỉ.
Tính cách của anh vợ tương lai nhà mình không dễ chọc đâu.
Đồng thời, Chu Quang Viễn cũng thầm lo lắng trong lòng.
Hắn ta như thế này, quan hệ với Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn không mặn không nhạt, muốn kéo gần khoảng cách thì rất khó.
Hai người bọn họ không đồng ý, cả đời này hắn ta cũng đừng hòng mơ tưởng đến Tiêu Y. Ngay lúc Chu Quang Viễn đang thầm lo lắng, Lữ Thiếu Khanh nói với Dận Khuyết: "Không khách sáo với ta, ta cũng sẽ không nể mặt ngươi."
"Lần sau mở to mắt ra mà nhìn."
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến Chu Quang Viễn giật thót.
Trong nháy mắt nghĩ ra làm thế nào để lôi kéo quan hệ với Lữ Thiếu Khanh rồi.
Hắn ta đi đỡ Dận Khuyết: "Dận huynh, ngươi không sao chứ."
Lữ Thiếu Khanh mặc kệ bọn họ, bước vào Truyền Tống Trận, vào lúc rời đi, hắn nhìn hai người Dận Khuyết và Chu Quang Viễn, khoé miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười đểu.
Tiện tay bỏ lại mấy thứ nguyên liệu và vài miếng linh thạch, bàn chân ung dung giẫãm lên. Nguyên liệu và linh thạch đồng thời biến mất, tiếp đấy bóng người hắn cũng tiêu tan, mà ánh sáng của Truyền Tống Trận bên này chợt dừng lại, sau đấy khôi phục vận chuyển như bình thường.
"Đáng, đáng ghét!"
Dận Khuyết được đỡ dậy, mặt mũi sưng vù, trong mắt hiện lên nước mắt, đầu óc choáng váng, giống như sắp nổ tung.
Linh lực trong cơ thể tán loạn, giống như dao cứa lên thịt của hắn ta, đau đến nỗi hắn ta chỉ muốn kêu to.
Có điều Chu Quang Viễn ở bên cạnh, hắn ta chỉ đành nhịn xuống.
Hắn ta đỡ đầu, trong lòng hận đến nổi điên: "Ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy."
Thù này không báo không phải quân tử. Trong đầu Dận Khuyết đã tưởng tượng ra cảnh băm thây Lữ Thiếu Khanh cả nghìn lần.
Chu Quang Viễn lại nói: "Dận huynh, lời này sai rồi."
"Ngươi cứ như vậy, mâu thuần hai bên tới khi nào mới chấm dứt?"
"Thực lực của Mộc huynh quá mạnh, ngươi không phải đối thủ."
Dận Khuyết nghe vậy thì giận dữ, vung tay lên, hất tay Chu Quang Viễn ra: "Ngươi có ý gì?"
"Ngươi muốn ta cứ thể bỏ qua?"
Mẹ nó chứ, bị người ta đánh như vậy, vô cùng nhục nhã, về sau lúc đại thọ một trăm tuổi, nghĩ đến thôi đã không có hứng uống rượu.
Bị người ta đánh, còn phải không so đo hiềm khích lúc trước, lấy đức báo oán?
Dận Khuyết căm tức nhìn Chu Quang Viễn: "Ngươi với hắn là một phe hả?"
"Đến cười nhạo ta chứ gì?"
Cơn tức trong lòng Dận Khuyết không ngừng tăng lên, ta không đánh lại tên khốn kiếp kia, nhưng chưa chắc không đánh lại ngươi.
Đối diện với Dận Khuyết sát khí đăng đẳng, Chu Quang Viễn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, thản nhiên nói: "Nếu như ngươi vẫn giữ thái độ thế này, đừng mơ Tiểu Tiên sẽ vừa ý ngươi."
"Tới lúc đó, ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Tiên trở thành nữ nhân của Mộc huynh."
Lời này vừa nói ra, Dận Khuyết lập tức bình tĩnh lại: "Ý ngươi là gì?" Chu Quang Viễn trước tiên bày tỏ lập trường của mình: "Ta không có tâm tư gì với Tiểu Tiên, ngược lại ta rất vui lòng khi thấy Tiểu Tiên trở thành nữ nhân của ngươi."
"Thật không?" Dận Khuyết nghe vậy, trong lòng nghỉ ngờ, nhưng cũng thả lỏng đi nhiều.
"Ta không việc gì phải lừa ngươi." Chu Quang Viễn thản nhiên đáp: "Ngươi không phải đối thủ của Mộc huynh, nhưng mỗi lần ngươi đều không biết tự lượng sức mình mà đối đầu với Mộc huynh, ngược lại khiến ngươi trở thành †ên hề trong mắt Tiểu Tiên."
"Vì thế"
Cuối cùng Chu Quang Viễn nói ra mục đích của hắn ta, chính là để Dận Khuyết nhượng bộ, duy trì dáng vẻ khiêm tốn trước mặt Lữ Thiếu Khanh. Nếu như Lữ Thiếu Khanh đối đầu với hắn ta, tất nhiên sẽ bị Tương Tư Tiên coi thường, ấn tượng trong lòng cũng trở nên xấu đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận