Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1757

Chương 1757
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Trung Châu quá mạnh không phải một Trung Châu tốt.
Nói đến đây, Lữ Thiếu Khanh đột nhiên ngồi thẳng dậy, tựa như trong lòng bắt được cái gì đó.
Nhưng cảm giác kia tựa như phù dung sớm nở tối tài, chớp mắt đã biến mất, hắn làm sao cũng không nhớ được.
“Nhị sư huynh, làm sao vậy?”
“Không sao!”
Ma tộc thối lui, liên minh Đông Châu chẳng những không giải tán mà còn tiếp tục liên hợp với nhau.
Được chứng kiến sự kinh khủng của Ma tộc, mọi người biết Đông Châu chỉ có liên hợp lại mới có đường sống.
Đơn đả độc đấu sẽ bị Ma tộc nuốt hết cả da lẫn xương, đến cái cặn cũng không còn.
Trải qua trận chiến với Ma tộc, Nhan Hồng Vũ ngồi vững vàng trên vị trí minh chủ.
Nhan Hồng Vũ cũng càng bận rộn hơn.
Nàng ta bận đến thiên hôn địa ám, thành viên Đông Châu càng ngày càng nhiều, chuyện cần phải xử lý cũng càng ngày càng nhiều.
Lữ Thiếu Khanh cùng với hai sư muội đắc ý ở tại Hoàng thành này, không cần làm cái gì hết.
Hắn đợi ở đây một lèo ba bốn tháng.
Vì Đông Châu bên này gần với chiến trường Yến Châu bên kia, cho nên tin tức từ Yến Châu có thể truyền về nhanh chóng, Ma tộc và nhân tộc đánh nhau ở Yến Châu cực kỳ kịch liệt, song phương tử thương thảm trọng.
Nhưng cả hai không ai chịu lùi lại bước nào binh lực Ma tộc cũng không ngừng được bổ sung.
Tương tự, nhân tộc bên này cũng điều binh khiển tướng.
Bên Trung Châu, các thế lực lớn nhỏ đều phái người ra, ngay cả bên Đông Châu bên này cũng bị yêu cầu phái người đi tiếp viện.
Ngao Thương, Mị Phi và một dám học sinh đã rời đi tới Yến Châu tiếp viện từ lâu.
Chuyện bên ngoài chẳng ảnh hưởng gì tới Lữ Thiếu Khanh sất. Hắn lại vào trong phòng thời gian, chuẩn bị tu luyện một chút.
Trong mấy tháng này, hắn không tiến vào trong tu luyện mà để cho phân thân của mình ở trong đó tu luyện bốn lần.
Lần nào cũng dùng thời gian mười năm, phân thân tiến bộ rất nhanh, hiện tại đã là cảnh giới Hóa Thần.
Phân thân đã là cảnh giới Hóa Thần, Lữ Thiếu Khanh cũng rất vui.
Lữ Thiếu Khanh đang rất vui, đi tới trước mặt tiểu đệ ma quỷ, vung tay lên nói: “Ta cũng muốn tu luyện, không thể để phân thân vượt qua bản thể được.”
“Bao nhiêu linh thạch một tháng?”
Lữ Thiếu Khanh muốn dùng phòng thời gian để tu luyện, dù sao thì cũng đã lâu như vậy rồi, bản thể cũng nên tu luyện một chút mới đúng.
Đồng thời, hắn ta cũng chuẩn bị tâm lý tiểu đệ ma quỷ sẽ đòi thêm tiền.
Mỗi lần thực lực của hắn tăng lên, tiểu đệ ma quỷ đều đòi thêm tiền.
Nhưng hắn có thể hiểu được, tu luyện ở đây, thực lực càng mạnh, tiểu đệ ma quỷ điều khiển thời gian càng khó.
Làm chuyện này không hề dễ dàng, Lữ Thiếu Khanh đang rất vui, bèn nói với cái quan tài: “Ta cũng biết thông cảm với người khác, hy vọng ngươi cũng sẽ thông cảm cho ta một chút.”
Thêm tiền cái gì, hắn cũng quen rồi.
Chẳng mấy chốc, một đạo thần niệm vang lên.
“Hai mươi vạn viên linh thạch một người một tháng!”
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, nụ cười tắt đi hơn phân nửa, nhưng vẫn cố gắng chống lấy một chút ngoài mặt.
“Hai mươi vạn viên linh thạch? Ta nghi ngờ một cách sâu sắc rằng trước kia người là bạn đồng hành với ta.”
“Mẹ... Được rồi, hôm nay ta rất vui, không chửi bậy nữa, từ năm vạn viên linh thạch tăng một lèo lên hai mươi vạn, thật đúng là ăn cướp mà!”
Lữ Thiếu Khanh hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi nữa, hít tới hơi thứ ba, hắn mơi khôi phục lại được nụ cười.
“Được rồi, ta cực kỳ hào phóng, không so đo như ngươi.”
Sau đó, hắn lấy linh thạch ra, ném vào trong lư hương: “Cho ta mười năm!”
Mười năm, chính là hai ngàn bốn trăm vạn viên linh thạch. Đau lòng. (24.000.000)
Thần niệm lại truyền đến, cường điệu nhắc lại. “Một người!”
Lần này nụ cười của Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn đông cứng lại. Hắn hiểu được.
Tiểu đệ ma quỷ ý nói rằng phân thân của hắn cũng coi như là một người.
Hai người, một tháng, tốn bốn mươi vạn viên linh thạch, mười năm hết bốn ngàn tám trăm vạn viên linh thạch.
“Mẹ nó chứ!” Lữ Thiếu Khanh không nhịn được mà nổ tung: “Ma quỷ vương bát đản, em gái ngươi!”
Tính toán đâu ra đấy, hiện giờ hắn cũng đạt được một mục tiêu gom linh thạch nho nhỏ.
Hắn cùng phân thân tu luyện ở đây mười năm, coi như mất một nửa số linh thạch.
Chơi à!
Số linh thạch trên người đây còn chưa đủ cho hắn cùng phân thân dùng hai mươi năm.
Lữ Thiếu Khanh điên cuồng phun nước miếng vào quan tài: “Mẹ nó kiếp trước ngươi không chỉ là người đồng hành, mà còn là lão đại của người đồng hành, là lão đại cướp bóc, hành nghề cướp ngày!”
“Ra đây, chúng ta đơn đấu. Ngươi thắng sau này ta nghe lời ngươi, gọi ngươi là lão đại!”
“Ra đây đơn đấu. Ra!”
Lữ Thiếu Khanh vừa mắng vừa phun nước bọt phì phì, quan tài, linh bài, mặt bàn đều có nước bọt lấp lánh.
Lữ Thiếu Khanh muốn cầm linh bài lên, lại phát hiện dường như nó có mọc rễ, không nhúc nhích tí nào.
“Ngươi cho rằng ta không nhổ được ngươi thì không làm gì được ngươi à?”
Lữ Thiếu Khanh lấy bút ra định viết lên đó ba chữ “vương bát đản”
Đây là thủ đoạn để hắn uy hiếp tiểu đệ ma quỷ.
Nhưng mà!
Hắn lại kinh ngạc phát hiện ra mình không thể nào viết chữ lên trên đó.
Dù linh lực của hắn phun trào cũng không cách nào để lại một tí dấu mực nào trên đó.
Lữ Thiếu Khanh ngây ra như phỗng, đứng tại chỗ, choáng váng.
Đại khái hắn đã đoán được chuyện gì đang xảy ra. Tiểu đệ ma quỷ đã mạnh lên.
Mạnh đến mức đã không còn sợ uy hiếp của hắn.
“Không thể thế được!” Lữ Thiếu Khanh nước mắt rưng rưng khóc kể với cái quan tài, gào khan: “Tiểu đệ, ngươi không thể đối xử với đại ca như vậy được.”
“Ta ở bên ngoài đánh sống đánh chết, lừa gạt cướp trộm cũng mới chỉ có một chút tài sản như thế, theo như cái giá này của ngươi, chẳng mấy chốc ta sẽ phá sản, khokong thể hcowi thế này được!”
“Giảm giá đi, ta không cầu ngươi giảm một phần, giảm hai phần cho ta cũng tốt.”
“Mấy năm nay kiếm chút linh thạch không dễ mà.”
“Đáng thương, ta đáng thương lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận