Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 678 - Chim già, có phải ông thận hư không?



Chương 678: Chim già, có phải ông thận hư không?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmSau khi đi theo Lữ Thiếu Khanh, nàng ta phát hiện có đôi lúc Lữ Thiếu Khanh đúng là rất làm người ta chán ghét, hận đến nghiến răng, hận đến đến mức không thể giết được hắn.Nhưng đôi khi, nàng ta lại cảm thấy người này không phải kẻ đạo đức giả, chỉ cần không đắc tội hắn, hắn cũng lười để ý tới.Giờ còn đứng ra chống đỡ áp lực cho nàng ta, cứu nàng ta được một mạng.Nàng ta lại nhớ đến mặt nạ của mình đã bị tên này gỡ xuống, giờ Úc Linh không biết nên dùng tâm trạng gì, thái độ gì để đối mặt với Lữ Thiếu Khanh nữa.Một khắc sau, tiếng gió xung quanh nhỏ dần, cung kích của Hề Ung biến mất.Lữ Thiếu Khanh và Thiều Thừa sắc mặt đều trắng bệch, tiêu hao rất lớn.Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh hơi nghi hoặc.Tiêu Y cũng thế, Tiêu Y nói thầm: “Hình như cũng không phải rất mạnh.”Lữ Thiếu Khanh mắng to: “Có phải phải đánh chúng ta đánh thành tro, muội mới nhận ra rất mạnh không?”“Còn nữa, sao muội lại yếu vậy? Chẳng phải là công kích của Hóa Thần sao? Sao muội lại không cản nổi, còn chẳng bằng con mèo này của muội.”Tiểu Bạch thận trọng kêu một tiếng, yếu ớt phản kháng, ta là hổ, không phải mèo.Sau khi Lữ Thiếu Khanh mắng Tiêu Y xong liền khinh bỉ Úc Linh sau lưng một chút.“Ngươi cũng thế, yếu quá, cặn bã.”“Đây không phải là công kích của Hóa Thần sao? Thế mà cũng không chịu được.”Úc Linh nghiến chặt hàm răng, quả nhiên là kẻ khốn kiếp, ta vẫn phải tìm cơ hội giết hắn.Không phải chỉ là công kích của Hóa Thần?Câu nói này cũng chỉ mình ngươi dám nói.Nếu ta có thể chống đỡ được công kích của Hóa Thần ta sẽ không nói hai lời đánh chết ngươi trước tiên.Chút xíu cảm kích vừa rồi nổi lên trong lòng Úc Linh giờ lập tức tan thành mây khói, cảm thấy Lữ Thiếu Khanh cần bao nhiêu đáng ghét có bấy nhiêu đáng ghét.Lữ Thiếu Khanh bên này không nhìn thấy bóng dáng Hề Ung, thế là hắn ôm theo mong đợi hỏi Liễu Xích.“Già, khục, tiền bối, ông đánh chết hắn rồi sao?”“Thi thể hắn đâu? Ta đi giúp hắn nhặt xác.”Nhặt xác là giả, trữ vật giới chỉ mới là thật.Liễu Xích cười haha không ngừng, tỏ ra vài phần đắc ý: “Hắn đi rồi.”“Đi rồi?”Lữ Thiếu Khanh ngẩn ngơ, sau đó lập tức trở mặt, mắng Liễu Xích: “Chim già, ông đang làm gì vậy? sao lại để hắn chạy trốn? Có phải ông thận hư rồi không? Có cần uống chút rượu ngâm pín hổ không?”Coi như Lữ Thiếu Khanh đã hiểu vì sao công kích của Hề Ung không hề mạnh như trong tưởng tượng.Công kích của Hề Ung nhìn thanh thế to lớn, trên thực tế là cố ý.Cố ý làm lớn thanh thế, che lấp tầm mắt mọi người sau đó lập tức bỏ chạy.Cho nên uy lực mới không mạnh như vậy.Nếu không cho dù Lữ Thiếu Khanh liên thủ với Thiều Thừa thì cũng không chịu đựng được.Để Hề Ung cứ thế chạy trốn, Lữ Thiếu Khanh đau hết cả đầu.Lỡ như nửa đường bị mai phục thì làm sao bây giờ?Hắn còn có thể về Tề Châu sao?Tiểu Bạch mặc dù là cái nhưng nghe thấy lời giận đùng đùng của Lữ Thiếu Khanh theo bản năng kẹp hai chân lại, sau đó lập tức thu nhỏ cơ thể nhảy vào lòng Tiêu Y.Quá hung tàn, hù chết hổ.Liễu Xích bị Lữ Thiếu Khanh chỉ thẳng mắng, chẳng những không tức giận, ngược lại rất vui vẻ.Có thể khiến cho Lữ Thiếu Khanh không vui ông ta thấy rất vui.Tên khốn kiếp ngươi quá khinh người.Chọc điên được hắn không dễ dàng gì.Ôi chao, tâm trạng tốt quá.Liễu Xích có cách nói riêng của mình: “Thật ra ta muốn giết hắn, đáng tiếc hắn trốn nhanh quá.”Nụ cười trên mặt, trong mắt đắc ý, nhìn thế nào cũng đều biết Liễu Xích là cố ý.Ngươi không phải muốn ta giết hắn ta sao?Ta muốn, nhưng lại chậm một bước, để hắn ta chạy trốn rồi.Đây coi như là phản kích của Liễu Xích đối với Lữ Thiếu Khanh, chọc tức Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh bị tức chết, rất muốn xông vào đánh con chim già này một trận.Liễu Xích móc từ trong ngực ra một món pháp khí, rót linh lực vào, một cỗ ba động vô hình khuếch tán, sau đó tạo ra một truyền tống môn, nhấp nháy phát sáng.Hai bên truyền tống môn lóe lên quang mang màu trắng, lưu quang lấp lóe, như là một cánh cổng chân thật.Trong cổng lớn là một vòng xoáy đang xoay chầm chậm, nhìn chằm chằm sẽ có một loại ảo giác linh hồn đều bị hút vào.Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy, lập tức đỏ mắt.Nước bọt chảy ào ào.Cái này đồng nghĩa với luôn mang theo truyền tống trận trên người.Náy này cùng loại với pháp khí viên bàn, ít nhất lục phẩm trở lên.Lữ Thiếu Khanh hấp tấp chạy tới, chắp tay bồi tội với Xích Long: “Tiền bối, ta thừa nhận ban nãy ta nói chuyện hơi lớn tiếng, thái độ không tốt, mong rằng tiền bối người thứ lỗi. Giờ ta bồi tội với người ở đây được không?”Hả?Liễu Xích nghi hoặc, tiểu tử này ngoan như vậy rồi?Móe nó, nếu trước kia ngươi có thái độ như vậy, nói không chừng ta sẽ cho ngươi chút đồ tốt.Giờ ngươi quay lại vuốt mông ta làm gì?“Ngươi muốn cùng ta đi Yêu giới?” Liễu Xích hỏi một câu, đồng thời trong lòng âm thầm quyết định, đánh chết cũng không cho tên khốn kiếp ngươi đi cùng.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm kiện pháp khí trên mặt đất, nuốt nước bọt.Bảo bối như vậy nếu mình lấy được về tay, với bộ dạng như hiện tại thì mình sẽ về Thiên Ngự Phong làm một truyền tống trận vị trí xác định, sau khi chạy ra ngoài chơi một vòng sẽ trực tiếp truyền tống thẳng về Thiên Ngự Phong.Tính an toàn thật sự gia tăng thật lớn, bảo hộ mạng nhỏ +10086.Lữ Thiếu Khanh chùi khoé miệng, chỉ vào mâm tròn, hỏi Liễu Xích: “Tiền bối, cái này là cái gì?”Sắc mặt Liễu Xích bắt đầu khó coi, ông ta đã nhận ra ý đồ của Lữ Thiếu Khanh.Ông ta không có ý định giấu diếm, báo cáo chi tiết: “Pháp khí lục phẩm, Xuyên Giới bàn, là pháp khí có thể xuyên qua lại giữa bình chướng hai thế giới.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận