Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1378: Ta có thể đưa Tiên Lưu kiều cho ngươi

Chương 1378: Ta có thể đưa Tiên Lưu kiều cho ngươiChương 1378: Ta có thể đưa Tiên Lưu kiều cho ngươi
"Tặng ta đi!" Lữ Thiếu Khanh nhìn chăm chằm đồng tiền trong tay Tương Quỳ, thật sự là càng nhìn càng thích.
Đồng tiền, đây không phải là tiền sao?
Ngụ ý rất tốt.
"Dù sao ông cũng già như vậy rồi, mạnh như vậy rồi, giữ lại cũng không nhiều tác dụng lắm, đúng không."
Tương Quỳ đại hận, già? Không nhiều tác dụng lắm?
Ý ngươi là đang trù yểu ta sao?
Tương Quỳ giọng căm hận nói: "Ngươi muốn dùng làm gì? Ngươi là kiếm tu, lấy nó để làm gì?"
Kiếm tu, không phải nên chuyên chú vào kiếm sao?
Ngươi dùng pháp khí khác không sợ bội kiếm của ngươi ghen à?
"Lấy đi bán, ông nói lấy đi bán thì đáng giá bao nhiêu linh thạch nhỉ?"
Cổ tay Tương Quỳ run run một hồi, một lần nữa có kích động đập đồng tiền vào mặt Lữ Thiếu Khanh.
Đúng là tiểu tử khốn kiếp đáng ghét.
"Các ngươi nói đủ rồi chứ?" Giọng Tế thần lạnh lùng truyền tới: "Có phải các ngươi không để ta vào trong mắt không?"
Sát ý trong lòng Tế thần càng ngày càng tăng vọt.
"Chết!"
Sương mù màu đen lại một lần nữa đánh tới, Tương Quỳ xuất thủ thêm lần nữa.
Đồng tiên kim sắc một lần nữa bộc phát quang mang.
"Phụt!"
Lần này mặc dù đánh tan sương mù màu đen, nhưng mà sắc mặt Tương Quỳ lại trắng bệch, cuối cùng không kìm được, phun mạnh ra một ngụm máu tươi.
Thương thế của ông ta lại tăng thêm một bước.
Lữ Thiếu Khanh vội vàng hô to: "Các ngươi đừng đánh nhau nữa."
"Đánh nhau, chẳng có lợi cho ai cả."
Tương Quỳ nghe vậy, càng thêm muốn thổ huyết.
Đây là ngây thơ hay là ngốc?
Ngươi cho rằng Tế thần là nhân loại sao?
Ả ta sẽ chịu đàm phán với tiểu tử khốn kiếp ngươi sao? Ông ta hét lớn một tiếng: "Tiểu tử, có phải ngươi bị ngốc rồi không?"
Sắc mặt Tế thần không chút biển đổi, vẫn lạnh lùng, tràn ngập sát ý.
Ả ta hừ lạnh một tiếng, sương mù màu đen tùy tâm hành động lại một lần nữa hội tụ, hóa thành một con hung thú trăm trượng, đội trời đạp đất.
"Gừ!"
Hung thú dữ tợn phát ra một tiếng rít, há to mồm một lần nữa bao phủ lấy hai người.
Tương Quỳ thấy thế thì một lần nữa lộ ra ánh mắt quyết tuyệt, cưỡng chế thương thế trong cơ thể, một lần nữa giơ đồng tiền lên.
"Tiểu tử, ngươi đi maul"
"Ta sẽ cản ả ta lại!"
Lần cản này, có lẽ là phải trả giá bằng tính mệnh để cản đường.
Nhưng, vì tiền bối, vì nhân loại, Tương Quỳ nghĩa vô phản cố.
Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được quyết tâm của Tương Quỳ trong mắt lộ ra một ý cười thản nhiên, sau đó, trên mặt lại một lần nữa lộ ra nụ cười cà lơ phất phơ.
"Được rồi, ông đừng giày vò bộ xương già này nữa, để ta đi."
Ngươi?
Tương Quỳ lại tức giận, tiểu tử khốn kiếp ngươi thì biết cái gì?
Ngươi là đối thủ của Tế thần sao?
Không đợi Tương Quỳ lên tiếng, Lữ Thiếu Khanh đứng ra, không nhìn hung thú từ trên trời giáng xuống mà hét lớn một tiếng với Tế thần ở xa xa: "Không phải ngươi muốn Tiên Lưu kiều sao???" "Ta có thể cho ngươi!"
Hung thú màu đen đột nhiên dừng lại, đôi mắt trống rỗng nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh.
"Tiểu tử, ngươi đang nói cái gì?" Tương Quỳ giận dữ, nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, khó có thể tin.
Tiểu tử khốn kiếp này muốn làm gian tế sao?
Đồng tiền kim sắc trong tay ông ta sáng lên ánh sáng nhàn nhạt, nếu như Lữ Thiếu Khanh muốn làm gian tế, ông ta không ngại đập pháp khí thất phẩm trong tay vào mặt Lữ Thiếu Khanh.
"Thật!"
Giọng nói lạnh lùng của Tế thần truyền đến, hung thú màu đen tán đi.
"Đương nhiên!" Lữ Thiếu Khanh cho Tương Quỳ một ánh mắt an ủi, nở nụ cười chân thành: "Ta có thể thê!"
Nếu không phải vừa rồi Lữ Thiếu Khanh cho Tương Quỳ ánh mắt này, dựa vào câu nói này của Lữ Thiếu Khanh, Tương Quỳ sẽ lập tức đánh chết Lữ Thiếu Khanh.
Thù mới thù cũ tính cùng, đánh hắn thành tro.
"Nhưng ta có điều kiện!"
"Điều kiện gì?" Tế thần trầm mặc một hồi sau đó mới lạnh lùng hỏi.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Kế Ngôn nói: 'Chờ huynh ấy đột phá xong, ta giao đồ cho ngươi, đến lúc đó ngươi thả chúng ta rời đi."
Nhưng Tế thần lại không đồng ý: "Không thể nào, chưa có nhân loại nào dám bàn điều kiện với ta đâu."
Thái độ Tế thần lạnh lẽo, không hề lộ ra chút động lòng trước lời đề nghị của Lữ Thiếu Khanh.
Cộng thêm bề ngoài của ả ta, trong lúc nhất thời khiến cho người ta có một loại cảm giác của ngự tỷ cao lãnh.
Thần thánh không thể xâm phạm, người sống chớ gần.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh mắng một câu, quái vật chính là quái vật.
Mắt thấy Tế thần muốn động thủ tiếp, Lữ Thiếu Khanh tiếp tục nói: 'Chậm đã, ngươi đợi sư huynh ta đột phá xong, †a đưa Tiên Lưu kiều cho ngươi, đến lúc đó mọi người phần ai nấy dừng tay, có được không?"
"Không cần!"
Tế thần vẫn không thay đổi sắc mặt: "Giết ngươi, ta cũng vẫn có thể tìm được Tiên Lưu kiều." Sương mù màu đen quanh quẩn một lần nữa nhúc nhích, chậm rãi hóa hình, tạo cho Lữ Thiếu Khanh áp lực lớn.
Tương Quỳ không kìm được truyền âm: "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Tiểu tử khốn kiếp, Tế thần là quái vật, không thể nói lý, ngươi cho rằng ả ta sẽ ngoan ngoãn đàm phán với ngươi sao?"
"Nếu không thì ông định tự mình bán sắc à?" Câu trả lời của Lữ Thiếu Khanh khiến Tương Quỳ suýt nữa thì bùng nổ đánh người.
Lữ Thiếu Khanh lại hét lớn lên với Tế thân: "Ngươi phát giác ra được khí tức của Tiên Lưu kiều sao? Ngươi có thể phát giác được nó đang ở đâu sao?"
Chuyện tới nước này cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Lữ Thiếu Khanh ký thác hi vọng lên trữ vật giới chỉ của mình. Giới chỉ này đặc biệt, hẳn là có thể che giấu được khí tức của Tiên Lưu kiều?
Lời này cuối cùng cũng khiến sắc mặt Tế thần hơi biến hóa, sương mù màu đen cũng chậm rãi dừng lại.
Đúng là như thế, ả ta không cảm giác được khí tức của Tiên Lưu kiều.
Mặc dù biết Lữ Thiếu Khanh thu lại, nhưng vẫn sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tìm hơn ngàn năm, bây giờ đang ở trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận