Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1262: Ta rất có lòng tin vào sư huynh ta (tt)

Chương 1262: Ta rất có lòng tin vào sư huynh ta (tt)Chương 1262: Ta rất có lòng tin vào sư huynh ta (tt)
Tất cả mọi người có xúc động đánh chết Lữ Thiếu Khanh.
Quá càn rỡ.
Người ở chỗ này có ai không phải lão tiền bối mấy trăm tuổi chứ?
Phách lối trước mặt nhiều tiền bối như vậy, chẳng có chút lễ phép nào.
Trong lòng Lận Vũ càng gào thét, mau lên, đánh chết hắn đi.
Lần này không đánh không được.
Trong lòng Cung Thọ lòng nổi lên hận ý, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Khiêu khích ông ta trước mặt mọi người, thực sự cho rằng nhị trưởng lão ông ta rất dễ bắt nạt sao? Lúc Cung Thọ vừa định đứng lên, một bóng người vượt ngang qua trước mặt ông ta.
Là Cảnh Ngộ Đạo.
Giọng Cảnh Ngộ Đạo vang lên trong đại điện, đinh tai nhức óc: "Nhị trưởng lão, để ta lĩnh giáo một chút năng lực của tiểu tử này đi."
"Ta không cho phép có người phách lối ở đây."
Giọng nói vô cùng có lực, như cổn lôi khiến tất cả mọi người nghe ra lửa giận ẩn chứa bên trong.
Tính tình Cảnh Ngộ Đạo không tốt lắm, dáng vẻ phách lối của Lữ Thiếu Khanh đã khơi dậy lửa giận của lão.
Đứng ra, muốn đích thân giáo huấn Lữ Thiếu Khanh phách lối một chút.
Dáng vẻ Cảnh Ngộ Đạo âm trầm, toàn thân từ trên xuống dưới tản ra sát khí khiến lão như một vị kim cương giận dữ, rất kinh khủng.
Người bình thường nhìn thấy dáng vẻ này của Cảnh Ngộ Đạo, sớm đã bị sợ †è ra quần.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh thì không, ngược lại hắn còn hỏi Cung Thọ: "Ta đánh thắng hắn, có phải ngươi cũng đồng ý để ta tiến vào thế giới Huyền Thổ không?"
Cung Thọ lạnh lùng nói: "Ngươi thăng Tam trưởng lão, ta sẽ không ngăn cản ngươi."
Cung Thọ còn là ước gì có người thay ông ta đối phó Lữ Thiếu Khanh.
Thắng, thua đối với ông ta mà nói đều có lợi mà vô hại.
"Rất tốt!" Lữ Thiếu Khanh gật đầu, ngược lại còn một lần nữa chỉ khí dương cao, dáng vẻ phách lối nói với Cảnh Ngộ Đạo: "Nhận thua đi, ngươi không phải là đối thủ của ta..."
"Càn rốt"
"Phách lối!"
Đám người lại một lần bị thái độ của Lữ Thiếu Khanh chọc giận.
Nộ khí trong lòng Cảnh Ngộ Đạo càng tăng lên, lão lạnh lùng cười: "Rất tốt, người trẻ tuổi có chút ngạo khí là chuyện nên có, nhưng người trẻ tuổi càn rỡ như ngươi là lần đầu ta gặp phải."
"Ba quyền!" Lão dựng ba ngón tay lên nói với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi có thể chịu đựng được ba quyền của ta coi như †a thua, ta cũng đồng ý để ngươi tiến vào Thế giới Huyền Thổ"
Lời này khiến người chung quanh không kìm được nghị luận ầm ï. "Ba quyền? Một quyền đủ để hắn chết rồi chứ?"
"Sức mạnh của tam trưởng lão mạnh nhất trong chúng ta, nhục thân cường hãn không ai có thể địch được, dưới một quyền đánh xuống chắc là hắn đủ khóc rồi nhỉ?"
"Tam trưởng lão có một môn công pháp liên quan đến tu luyện nhục thân, nghe nói là công pháp cấp Thiên do tổ tiên truyền thừa, sức mạnh không ai có thể địch lại."
"Hắn không dám đâu nhỉ?"
Lời nghị luận của đám người khiến Lữ Thiếu Khanh biết được thực lực của Cảnh Ngộ Đạo.
Ngẫm lại cũng đúng, người ma tộc cũng am hiểu sức mạnh, dáng người Cảnh Ngộ Đạo như vậy, không am hiểu sức mạnh thì đúng là quá kỳ lạ. Nhưng mà, về phương diện sức mạnh, Lữ Thiếu Khanh trong lòng cười ha ha.
Hắn ra vẻ chần chờ: "Cái này, không tốt lắm đâu, ba quyền đáng sợ như vậy."
Cung Thọ cười lạnh: "Ngươi sợ?"
Rốt cục có cơ hội trả lại câu này cho tiểu tử đáng ghét này rồi.
Ừm, nói xong thật sự sảng khoái.
Cảnh Ngộ Đạo cũng cười ha ha: "Ngươi sợ, ngươi có thể nhận thua, nhận thua trước mặt mọi người, dập tắt suy nghĩ muốn tiến vào Thế giới Huyền Thổ của ngươi đi."
Sau khi Cảnh Ngộ Đạo nói xong còn đong đưa nắm đấm trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nhìn đầu Cảnh Ngộ Đạo, trong đầu lập tức hiện lên một câu quen thuộc.
Lữ Thiếu Khanh nhìn rồi âm thầm gật đầu, nắm đấm to lớn đúng là tạo cho người ta áp lực rất lớn.
Lữ Thiếu Khanh chần chờ nói: "Được rồi, ba quyền thì ba quyền, lát nữa ngươi đừng có khóc đấy."
"Khóc?" Cảnh Ngộ Đạo cười ha ha: "Nói đùa, câu nói này ngươi giữ lại cho chính ngươi đi."
"Ra ngoài, chúng ta đi ra ngoài cùng đánh một trận."
Tương Quỳ bỗng nhiên mở miệng: "Không cần, ngay chỗ này luôn đi, đến điểm thì dừng."
Mặc dù hai người đều là Nguyên Anh, đánh nhau sẽ bộc phát ra sức mạnh kinh khủng.
Đại điện mặc dù có trận pháp gia cố, nhưng cũng không thể ngăn cản được bộc phát của Nguyên Anh.
Nhưng cộng thêm đại trưởng lão thì khác.
Có lời này của Tương Quỳ, cả hai không cần đi ra ngoài, đánh ở đây là được.
Cảnh Ngộ Đạo cười ha ha một tiếng: "Tiểu tử, coi như ngươi may mắn, không cần ra ngoài cho mất mặt."
Người chung quanh âm thầm gật đầu, biểu thị Cảnh Ngộ Đạo nói đúng.
"Không cần đi ra bên ngoài, xem như cứu vãn mặt mũi của bọn hắn."
"Đúng đấy, ra ngoài bị một quyền đánh khóc, mặt mũi này biết đặt đâu nữa?"
"Đại trưởng lão đúng là quá mức chiếu cố tiểu tử này." "Ngươi không hiểu rồi, tên này bị đánh khóc mất mặt, mặt mũi đại trưởng lão cũng khó coi, dù sao đây cũng là người đại trưởng lão tìm về."
"Ừm, cũng đúng."
"Bất kể như thế nào, tiểu tử này nhất định phải thua."
"Hắn không phải sư huynh hắn, đối mặt với tam trưởng lão thực lực cường hấn, hắn sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ."
"Xem kịch đi, hắc hắc, kẻ ngoại lai cũng muốn giương oai ở chỗ chúng ta? Nằm mơ đi..."
Cảnh Ngộ Đạo từ phía trên đi xuống, vóc người khôi ngô, một bước dừng lại, mặt đất dường như đang run rẩy, cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến sắc mặt những người chung quanh biến đổi.
Kế Ngôn cùng Tiêu Y thì lùi sang một bên. Tiêu Y nhìn Cảnh Ngộ Đạo dáng người khôi ngô, to lướn, nàng phải ngẩng đầu lên nhìn. Nàng vô cùng lo lắng hỏi: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh có sao không?"
Mặc dù Lữ Thiếu Khanh rất mạnh, nhưng cảm giác áp bức Cảnh Ngộ Đạo phát tán ra quá cường đại, khiến Tiêu Y trong lòng không chắc.
Dạng như Cảnh Ngộ Đạo cho dù là ở Thánh địa cũng hiếm gặp.
Một quyền một anh bạn nhỏ tuyệt đối không thành vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận