Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 348 - Muội giết gã như giết gà



Chương 348: Muội giết gã như giết gàNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh không kiên nhẫn, thúc giục: “Không phải chỉ là Đại sư huynh một Điểm Tinh Phái thôi sao? Muội giết gã như giết gà ấy.”“Lên đi, chơi chết gã.”Tiêu Y nhìn khí tức băng lãnh xung quanh Cận Hầu gần như thực chất hóa rồi lại càng muốn khóc hơn.Vừa về đã tìm mấy chuyện này cho ta làm, chỉ biết bắt nạt ta. Nhị sư huynh, sao huynh không lên trời luôn đi?“Đừng có khinh người quá đáng!”Cận Hầu gầm thét.Linh phù trong tay gã sáng lên như sắp bùng cháy.Lữ Thiếu Khanh nhìn gã, ánh mắt lạnh lùng như một gáo nước lạnh dội xuống khiến cho khí tức của Cận Hầu trì trệ.“Thật thà đợi đi, để sư muội ta xử lý ngươi.”“Đừng có ép ta ra tay. Ta ra tay rất nặng đấy, ta sợ sẽ đánh chết ngươi.”Cận Hầu lấy lại được tinh thần cảm giác được sự nhục nhã xưa nay chưa từng có, nổi giận gầm lên một tiếng.“Ngươi đi chết đi!”Gã được gọi là TIểu Hầu Gia, tiếng tăm lừng lẫy tại Yến Châu, chưa từng bị người ta khinh thị nhục nhã như thế.Gã phẫn nộ ra tay, lần nữa kích hoạt linh phù thuộc tính hỏa đang cầm.Trong chốc lát, cả thiên địa đều bốc cháy.Ngọn lửa rừng rực, sóng lửa mãnh liệt, khí tức hừng hực phô thiên cái địa nhào tới Lữ Thiếu Khanh.Sóng nhiệt sóng sánh xung quanh khuếch tán ra tứ phía, cây cối phía xa xa chớp mắt đã khô héo như mùa thu đang đến.Tất cả đều bị giết.Lữ Thiếu Khanh khó chịu, lại mắng to: “Hõn đản, ngươi dám dùng linh phù của ta. Muốn chết!”Hắn lấy ra một thanh trường kiếm.Ánh mắt của Tiêu Y lập tức dính chặt vào thanh kiếm.Kiếm dài chừng ba thước, thân kiếm có màu trắng bạc, mũi nhọn lộ ra hàn quang nhàn nhạt. Kiếm tích hiện ra màu đen, như một đường cong màu đen chia thân kiếm làm hai nửa.Chuôi kiếm cũng có màu đen nối liền với kiếm tích.Màu trắng bạc và màu đen kết hợp với nhau đầy uy nghiêm, lại khiến cho người ta cảm thấy rất quỷ dị, hết sức phức tạp.Tiêu Y đã từng nhìn thấy trường kiếm bảo mệnh của Lữ Thiếu Khanh, nàng có thể khẳng định không phải thanh này.Rốt cuộc Nhị sư huynh đã đi đâu?Hay là, lại ăn cướp ở đâu?Tiêu Y rất tò mò.Trường kiếm trong tay Lữ Thiếu khanh rất ngắn gọn chém thẳng vào Cận Hầu một kiếm.Trường kiếm tỏa sáng.Ngọn lửa choán ngợp che kín tầm mắt mọi người, ánh lửa như gió thu quét lá vàng, chớp mắt đã bị quét trống không.Thay vào đó là một cỗ kiếm quang chói mắt, mang theo một cỗ kiếm ý cuồng bạo nóng bỏng hoành không xuất thế quét ngang hết thảy.Cận Hầu biến sắc, đây là lần đầu tiên gã thấy kiếm ý cuồng bạo như thế.Kiếm ý này tựa như thai nghén từ trong ngọn lửa của linh phù của hắn mà ra, uy lực cực sâu như muốn nuốt chửng chính gã.Đối diện với một kiếm này, linh phù tứ phẩm không có tác dụng ngăn cản.Đối mặt với một kiếm như quét ngang thiên hạ, Cận Hầu vội vàng lấy ra vài tấm linh phù phòng ngự.“Ầm ầm!”Trong tiếng nổ liên tiếp, Cận Hầu bị một kiếm của Lữ Thiếu Khanh đánh bay, biến mất không còn bóng dáng.“Ai cha, hơi nặng rồi, sẽ không chết chứ?”Lữ Thiếu Khanh thu kiếm, sờ sờ đầu ngại ngùng.Đương nhiên, hắn đã nhẹ tay rồi, không dễ giết, cũng không thể giết.Giữ lại cho sư muội cảm nhận một chút.Tuyên Vân Tâm bên cạnh trầm mặc im lặng.Tên hỗn đản này lại mạnh hơn.Quả nhiên hắn đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh.Xem một kiếm vừa rồi, Tuyên Vân Tâm đã khẳng định được thực lực của Lữ Thiếu Khanh.Chắc chắn là cảnh giới Nguyên Anh, nếu không chắc chắn sẽ không thể dễ dàng đánh bay Cận Hầu chỉ với một kiếm.Dù sao cũng là Kết Đan tầng chín, nào có dễ ăn như thế.Tiêu Y xông lại, kinh hỉ vạn phần, đồng thời cầu nguyện: “Chết, nhất định phải chết.”Chết là tốt, Chết rồi mình không cần ra tay nữa.Mặc dù tên kia rất đáng ghét, nhưng thực lực vẫn rất mạnh.Nhị sư huynh một kiếm đánh chết gã luôn là xong hết mọi chuyện.Nhưng Tiêu Y cầu nguyện không linh, không bao lâu sau, Cận Hầu từ đằng xa quay về.Cận Hầu tái mét, khóe miệng vẫn còn dính máu tươi, rống giận: “Đáng chết. Ngươi đang tìm cái chết!”Lữ Thiếu Khanh giơ trường kiếm lên, thanh sắc câu lệ hét lớn: “Ngươi nói thử xem?”Một cỗ kiếm ý kinh khủng tràn ngập, Cận Hầu phát lạnh.Ngay lâp tức tỉnh táo lại.Gã phải dùng đến mấy tờ linh phù mới có thể miễn cưỡng ngăn được một kiếm của Lữ Thiếu Khanh.Gã cũng biết hiện tại mình tuyệt đối không phải đối thủ của Lữ Thiếu Khanh.Tên đáng chết.Cận Hầu âm u thâm sâu, nhất thời tiến thối lưỡng nan.Thấy Cận Hầu không nói gì, Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: “Chờ đó cho ta. Ta để sư muội ta chơi chết ngươi.Tiêu Y quay lưng muốn đi, mặc dù hiện tại Cận Hầu đang bị thương nhưng chắc chắn lửa của gã vẫn vượng hơn lò nhà mình nhiều.Đánh cùng gã, chê mình chết không đủ nhanh sao?Lữ Thiếu Khanh đè đầu Tiêu Y lại: “Muốn chạy sao?”Tiêu Y xoay đầu lại, cười nịnh: “Nhị sư huynh, không muốn.”“Không có thương lượng. Xử lý gã, dù đánh chết gã cũng không sao.”Đệ tử Điểm Tinh Phái cũng không nhịn nổi nữa, nam đệ tử cầm đầu hét lớn: “Tat đến thay Đại sư huynh đối phó với nha đầu thối này.”Nữ đệ tử cầm đầu cũng hét lớn: “Có dám đánh với ta một trận không?”Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, hỏi Cận Hầu: “Thế nào? Muốn làm con rùa đen rút đầu để sư đệ sư muội bán mạng thay cho mình không?”Cận Hầu trầm mặc một hồi, cuối cùng bỗng nhiên cười lên, sắc mặt lại sáng sủa như nắng.“Nếu ngươi đã muốn ta đánh với nàng một trận, vậy ta sẽ cố mà làm theo.”Tiêu Y tức giận đến méo mũi, chỉ vào Cận Hầu mà mắng lớn: “Hỗn đản, có biết xấu hổ không?”“Ta là một tiểu cô nương xinh đẹp khả ái, ngươi bắt nạt ta mà không thấy ngại à?”“Đáng đời Vân Tâm tỷ tỷ chướng mắt với ngươi. Ngươi còn không bằng cả một cọng lông của Nhị sư huynh nhà ta.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận