Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 783 - Hắn ta chết chắc



Chương 783: Hắn ta chết chắcNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Cái này, lợi hại quá đi, đột phá trong chiến đấu, hắn không sợ đối thủ thừa cơ giết hắn sao?”“Đúng vậy, đại nhân đứng sau Linh thành chủ cũng không phải dễ nói chuyện như vậy.”“Các ngươi ngốc à, không thấy người sau lưng Linh thành chủ rơi xuống sao? Chắc chắn là đã bị đánh bại, vị đại nhân này mới dám yên tâm đột phá.”“Oa, thật lợi hại, tranh thủ thời gian học tập, ta cũng tin có thể đột phá Nguyên Anh kỳ...”Có người kinh ngạc, hâm mộ, bội phục.Đương nhiên, cũng có người khinh thường.“Muốn chết!”“Không biết sống chết!”“Khặc khặc...”Một lát sau, có người không kìm được động thủ.Trong không khí tạo nên trận trận ba động năng lượng, một tiếng rít bén nhọn vang lên, một vũ tiễn mang theo sát cơ nồng đậm xé rách hư không lao về phía Kế Ngôn.Quả nhiên đến rồi!Úc Linh kinh hãi, trong tay nàng ta xuất hiện trường thương, đang chuẩn bị xuất thủ.Mục Nham hét lớn một tiếng, xông lên trời, quả đấm to lớn nắm chặt lấy vũ tiễn, linh lực chấn động, vũ tiễn hóa thành bột mịn.Mục Nham gầm thét: “Ai dám xuất thủ?”Xuất hiện một Nguyên Anh, Vĩnh Ninh thành lập tức an tĩnh lại.Phát giác được Mục Nham thực lực, không ít người sắc mặt biến hóa, không dám loạn động.Bất quá chỉ là cũng chỉ là yên lặng một hồi.Bên dưới Vĩnh Ninh thành một lần nữa có người xuất thủ.“Uy phong lắm, ta muốn xem xem rốt cuộc ngươi lợi hại chừng nào.”“Ha ha, không sai, Nguyên Anh mà, có phải không?”Hai bóng người từ Vĩnh Ninh thành bên dưới giết lên.‘Tên hèn hạ!” Mục Nham chỉ có thể chặn đứng một người, một người khác thì lao về phía Kế Ngôn.“Đáng ghét!” Si Hoàn cũng chỉ có thể ra tay.Tuy nhiên thực lực của hắn ta so với Nguyên Anh kỳ mà nói thì chênh lệch một khoảng rất lớn.Đối phương chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, Si Hoàn liền miệng phun máu tươi, từ không trung rớt xuống.Vào thời điểm rơi xuống bên cạnh Si Hoàn xuất hiện một bóng người.Sau khi thấy rõ dáng vẻ đối phương, Si Hoàn kinh ngạc, là Úc Linh...Si Hoàn giật mình, nàng muốn làm gì?Định nhân cơ hội này ra tay giết Kế công tử sao?Đúng rồi, chắc chắn là như vậy.Xảo quyệt quá, cũng thật sự độc ác.Sau khi biết người của nàng ta không phải đối thủ của Kế công tử, phải thừa dịp ra tay.Chết tiệt.Ta, ta phải đi giúp Kế công tử mới được.Si Hoàn nhất định phải giúp Kế Ngôn.Cao thủ cỡ như Kế Ngôn, yêu nghiệt bực này, nếu có thể lôi kéo vào Phản Thánh quân, chắc chắn sẽ gia tăng thực lực của Phản Thánh quân.Hoặc cùng lắm, xây dựng được mối quan hệ tốt đẹp với thiên tài yêu nghiệt này, đối với Phản Thánh quân cũng là một chuyện có lợi.Huống chi, lần này bọn họ còn muốn nhờ Kế Ngôn giúp cướp lại thành Vĩnh Ninh, để Phản Thánh quân nắm trong thay thành Vĩnh Ninh.Si Hoàn giãy giụa, như một hòn đá nặng nề rơi trên mặt đất. Cho dù ông ta là Thánh tộc, cho dù cơ thể ông ta cường tráng thì cũng bị ngã lên ngã xuống, hồi lâu vẫn không phản ứng kịp.Đợi đến khi Si Hoàn bỏ dậy, ngẩng đầu nhìn lên, lại trông thấy Úc Linh phun một ngụm máu tươi rồi rơi từ trên trời xuống.Một giọng nói không mấy vui vẻ vang lên: "Linh thành chủ, ta khuyên ngươi bớt lo chuyện bao đồng.""Cái này, cái này."Si Hoàn không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế này là sao?Linh thành chủ không phải đi đối phó Kế công tử, mà là đi giúp Kế công tử.Không thể nào.Linh thành chủ làm như vậy, đối với bản thân nàng chẳng có bất kỳ ích lợi nào nhỉ?Kế công tử là người của phe bọn ta, mục tiêu là nhắm vào nàng, tại sao nàng lại làm như vậy?Trừ khi, nàng cũng muốn nhân cơ hội lôi kéo quan hệ với Kế công tử?Hừ, ngây thơ.Trên bầu trời, sau khi Úc Linh rơi xuống, không còn ai có thể ngăn cản kẻ khác đi quấy rầy Kế Ngôn.Linh lực vấn vít xung quanh bóng người ấy, che đi gương mặt của mình, gã cười lạnh, giọng nói vang vọng trên bầu trời của thành Vĩnh Ninh."Thiên tài? Ta thấy ngươi là thiên tài không đầu óc thì có.""Đột phá ở cái nơi như thế này, để ta giúp ngươi nhớ kỹ, đời sau tuyệt đối đừng có làm chuyện ngu xuẩn như vậy."Thanh âm cuồng vọng khiến người trong thành Vĩnh Ninh lặng yên.Đúng vậy, đột phá vào thời khắc này, không phải ngu ngốc thì là gì?Hắn ta chết chắc.Tất cả những ai trông thấy cảnh này đều có cùng suy nghĩ như vậy.Người có mạnh đến mấy thì trong lúc đột phá cũng thành yếu nhất, bị quấy rầy, tâm ma xâm phạm, tẩu hoả nhập ma, Tiến đế xuất hiện cũng khó cứu.Nhìn thấy kẻ đó bắt đầu ngưng tụ linh lực chuẩn bị ra tay, không ít người lắc đầu, than thở một câu."Hầy."Không ít người cảm thấy vô cùng đáng tiếc.Thiên tài yêu nghiệt cỡ này, hôm nay phải bỏ mạng tại đây, dù thế nào cũng là một chuyện đáng tiếc.Nhưng có kẻ lại hưng phấn không thôi, bọn họ không ưa nổi có người lợi hại hơn mình.Thiên tài lợi hại đến vậy, chết đi vẫn tốt hơn.Chết rồi, đám người bình thường như chúng ta mới có thể tìm được đường sống.Thậm chí không ít người hào hứng la hét."Giết, giết hắn ta.""Ha ha, hắn ta chết chắc rồi."Kẻ nọ chuẩn bị ra tay, nghe được âm thanh phía dưới thì bật cười: "Nhìn đi, rất nhiều người đang mong chờ cái chết của ngươi đấy, ngươi chết đi cho ta."Gã giơ tay lên, lúc chuẩn bị ra tay, bỗng nhiên sắc mặt gã thay đổi.Âm thanh gào thét phía dưới cũng im bặt.Một thanh kiếm!Một thanh kiếm xuất hiện trước mặt Kế Ngôn, nhắm vào kẻ định ra tay kia.Mũi kiếm loé lên hàn quang, sống kiếm màu đen, tựa ánh mắt của ác ma, nhìn chằm chằm vào gã.Thanh kiếm này, rất nhiều người nhận ra.Giọng nói của Lữ Thiếu Khanh vang lên, vang vọng trên bầu trời, lúc rõ lúc không: "Ai cho phép ngươi ra tay?"Bị trường kiếm nhắm vào, trong lòng kẻ này giật thót, vô cùng căng thẳng, lông tơ trên người dựng đứng cả lên.Dù gã là Nguyên Anh, nhưng gã tuyệt đối không có lòng tin sẽ đánh thắng được Lữ Thiếu Khanh."Đại, đại nhân." Kẻ này vội vàng nói: "Ta, ta đang giúp ngài."

Bạn cần đăng nhập để bình luận