Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 544 - Tên khốn này mà cũng có ngày xin tha à?



Chương 544: Tên khốn này mà cũng có ngày xin tha à?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrong lòng Úc Linh thầm nghĩ, nếu các ngươi biết sự đáng sợ của hai người kia, chắc chắn sẽ không tự đại cuồng vọng như bây giờ.Cừu Lang mỉm cười: "Thánh chủ nói nơi này xảy ra một chút biến cố, cần cao thủ tiếp viện.""Đáng tiếc các trưởng lão của Thánh Địa còn chưa chuẩn bị xong, đành phải mời thầy trò Khám Hạo Không đến hỗ trợ."Úc Linh không hiểu: "Vì sao lại cho hai người bọn họ tới? Có lời đồn hai người bọn họ có liên lạc với bọn phản tặc. Một lần truyền tống phải hao phí một cái giá khổng lồ, cho hai người bọn họ tới, mà không sợ xảy ra vấn đề sao?"Cừu Lang lắc đầu, hắn ta cũng không hiểu, nhưng mà hắn ta không lo lắng gì: "Đây là quyết định của Thánh chủ, hơn nữa, ngươi nghĩ rằng vì sao ta phải đi theo?"Cừu Lang nhìn ra xa, linh khí tàn sát bừa bãi, các loại hào quang chợt lóe, hai bên chiến đấu vô cùng kịch liệt.Cừu Lang nhìn một hồi mới ngạo nghễ nói: "Thánh chủ có đưa cho ta một món đồ, món đồ này có thể đối phó với một tu sĩ Nguyên Anh.""Thánh chủ còn nói cho ta biết, chỉ cần chúng kiên trì ở đây hai mươi ngày, sẽ có tốp viện binh đầu tiên đến.""Hai, hai mươi ngày?" Úc Linh kinh ngạc: "Không phải đã nói nhanh nhất là mười ngày sao? Vì sao lại…"Có điều, sau khi nói xong, nàng im lặng, trên mặt lộ ra vẻ chua xót: "Là bởi vì các ngươi đột nhiên truyền tống đến sao?"Cừu Lang gật đầu: "Đúng vậy, truyền tống một lần tiêu hao rất lớn, cho dù Thánh tộc chúng ta đã mưu đồ trăm ngàn năm, cũng rất khó chịu đựng được.""Truyền tống hai vị Nguyên Anh, cần phải trả một cái giá cực lớn."Úc Linh hổ thẹn cúi đầu: "Ta làm việc bất lực, thẹn với lòng tin của Thánh chủ, thẹn với Thánh tộc."Trong lòng nàng rất là hối hận, sớm biết như vậy thì lúc đó không nên ra tay với bọn Lữ Thiếu Khanh, nên áp dụng thủ đoạn nhu hòa hơn nữa, nói không chừng còn có thể kéo dài một thời gian.Kết quả bởi vì 栾晙 (tra không ra), làm cho hai bên đối thoại với nhau bằng phương thức đơn giản nhất, cũng thô bạo nhất, cũng làm cho mọi chuyện phát triển đến mức khó lòng khống chế.Bên phía Thánh tộc không thể không tức tốc phái người sang viện trợ, lại một lần nữa kéo dài thời gian viện binh đến.Cừu Lang nhẹ nhàng xua tay, hoàn toàn không quan tâm, hắn ta đại diện cho Thánh chủ, nên lúc này đang cảm thấy mọi chuyện đều tốt."Yên tâm đi, Thánh chủ không trách ngươi, còn cho rằng ngươi làm rất tốt. Cứ yên tâm đi, gia tộc của người nhất định sẽ đạt được một lợi ích khổng lồ, tộc nhân của các ngươi cũng sẽ có nhiều vị trí hơn trong Thánh Địa."Úc Linh mừng rỡ, kích động không thôi: "Thánh chủ ân trọng như núi, Úc Linh nhất định thề sống chết báo đáp Thánh chủ."Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng gầm giận dữ: "Đồ khốn, ta không phát uy, ngươi tưởng ta là mèo bệnh à?""Xem ta có đánh chết ngươi không."Đó là giọng của Lữ Thiếu Khanh, hình như Lữ Thiếu Khanh vừa chịu thiệt, trong giọng nói để lộ tức giận và oán hận vô tận."Ha há."Tiếng cười của Nguyễn Thuấn vẫn cuồng vọng như cũ: "Chỉ là một tu sĩ nhân loại cũng dám hung hăng trước mặt ta, không biết sống chết."Hai bên lại từ từ đánh trở về, Úc Linh nghe thấy đối thoại giữa hai người, mừng thầm trong lòng.Nghe qua, hình như tên khốn kia không phải là đối thủ của Nguyễn đại nhân, thật tốt quá.Ở đây, ai cũng có thể sống sót, chỉ riêng tên khốn đó nhất định phải chết, nếu không ta không thể nuốt được cục tức trong lòng.Lòng Úc Linh mang theo sự mong đợi, nhìn chiến trường phía xa, nhưng sau khi hai bên xuất hiện, trong đôi mắt màu tím của nàng hiện lên vẻ thất vọng.Nguyễn Thuấn cũng không hoàn toàn chiếm cứ thượng phong, hình như hắn ta đang đánh ngang tay với Lữ Thiếu Khanh.Trên người hắn ta có rất nhiều vết thương, có những vết sâu đến thấy cả xương, máu tươi đầm đìa.Lữ Thiếu Khanh cũng không khá hơn chút nào, sắc mặt tái nhợt, khí tức suy yếu, mang cho người ta cảm giác như ngọn nến trước gió, sẽ bị thổi tắt bất cứ lúc nào.Lữ Thiếu Khanh thở phì phò, cắn răng chống đỡ, hắn chỉ kiếm vào Nguyễn Thuấn, trong giọng nói có thêm vài phần suy yếu: "Dừng ở đây thế nào? Còn tiếp tục như vậy, hai ta ai cũng bị thương, ai cũng không được lợi."Úc Linh chỉ muốn cười thành tiếng, tên khốn này mà cũng có ngày phải xin tha à?Thoải mái, thật là thoải mái.Cừu Lang lắc đầu, rất là khinh thường, xem thường Lữ Thiếu Khanh từ tận đáy lòng: "Nhân loại, ha ha…"Bọn họ tự xưng là Thánh tộc, xem thường nhân loại, cũng xem thường tu sĩ nhân loại.Bọn họ cho rằng tu sĩ nhân loại đã trụy lạc.Tuy Nguyễn Thuấn chịu khá nhiều vết thương, nhưng trạng thái của hắn ta lại hết sức phấn khởi, máu tươi vẩy trên mặt của hắn ta, làm hắn ta có vẻ dữ tợn hơn nữa."Nhân loại, ngươi đang xin tha mạng à? Quỳ xuống đi, ta sẽ ban phát cái chết cho ngươi. Hô hố…"Sau khi nói xong, hắn ta lại tấn công Lữ Thiếu Khanh một lần nữa.Hình như Lữ Thiếu Khanh không địch lại, bị hắn ta đánh trúng, rơi từ trên trời xuống đất.Sau một lúc lâu mà cũng không thấy Lữ Thiếu Khanh đã rơi xuống đất có động tĩnh gì.Nguyễn Thuấn đi tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh, nhìn Lữ Thiếu Khanh đang nằm không nhúc nhích từ trên cao xuống đất, khinh miệt vô cùng: "Đồ vô dụng!"Hắn ta giơ tay lên, định hoàn toàn tiêu diệt Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên mở to mắt.Ánh mắt hắn thanh minh, mang theo vẻ trào phúng, Nguyễn Thuấn hoảng sợ, không đợi hắn ta phản ứng lại, Lữ Thiếu Khanh tức khắc nâng tay huy kiếm, ánh lửa đỏ sậm xuất hiện trên thế gian.Ánh lửa phủ kín mặt đất, che giấu tầm mắt của Úc Linh và Cừu Lang, đoạn tuyệt linh thức của bọn họ.Giờ khắc này, sắc mặt Nguyễn Thuấn lập tức thay đổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận