Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1502: Người lớn của Ngao gia đến rồi

Chương 1502: Người lớn của Ngao gia đến rồiChương 1502: Người lớn của Ngao gia đến rồi
Vãi!
Không ít người trong lòng không kìm được chửi thề.
Thế này gọi là tôn kính sao?
Có phải ngươi có sự hiểu lầm đối với hai chữ tôn kính không?
Nói tôn kính, lại bắt trưởng lão người ta làm con tin, bắt chẹt người ta.
Loại này thao tác, chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, đặt ở toàn bộ Trung Châu cũng là một thao tác tương đối bùng nổ.
"Đáng chết, mau thả người!" Ngao Thương chỉ vào Lữ Thiếu Khanh hét lớn, sát ý trần trụi không che giấu được, khí tức cuồng bạo không ngừng phát ra: "Nếu không..."
"Nếu không thì sao?" Lữ Thiếu Khanh tuyệt không sợ, ngược lại cười hỏi lại: "Ngươi muốn đánh một trận với sư huynh ta sao?"
Móal
Ngao Thương trong nháy mắt tịt ngòi.
Nhìn Kế Ngôn áo trắng như tuyết, phiêu dật, đứng bên cạnh giống như một vị ngọc công tử tuấn lãng, bọn Ngao Đức cảm thấy vô cùng ấm ức.
Biệt khuất đến mức bọn hắn muốn thổ huyết.
Thân là đệ tử Ngao gia, bọn hắn chưa từng cảm thấy ấm ức như vậy, đây là lần đầu tiên.
Vậy mà, bọn hắn còn không thể làm gì. Kế Ngôn là Hóa Thần, cực kỳ cường hãn, ngay cả ngũ trưởng lão của bọn hắn còn không phải là đối thủ của Kế Ngôn.
Mấy hậu bối bọn hắn liên thủ cũng không làm gì được Kế Ngôn.
Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, Ngao Đức chỉ có thể một lần nữa đem Ngao gia của mình ra: "Tiểu tử, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, ngươi đắc tội Ngao gia sẽ có hậu quả gì."
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, tên này cứ mỗi lần cãi cọ tới lui chỉ có mỗi câu này.
Haizz, xem ra thực lực yếu, không đủ tiếng nói trong gia tộc rồi.
Lữ Thiếu Khanh nói với Ngao Đức: "Ngươi gọi người lớn trong nhà ngươi tới đây, không làm chủ được thì đừng ở đứng ở đây chỉ làm lãng phí thời gian của ta." Mấy lời này chọc cho mấy người Ngao Đức giận đến mức lửa giận bay thẳng đỉnh đầu.
Bón hắn chưa từng gặp tên nào đáng ghét như vậy.
Lúc này Ngao Đức không kìm được thoáng nhìn sang chỗ Trương Tòng Long, trong lòng hắn ta đã có mấy phần hối hận.
Sớm biết sự tình sẽ phát triển đến mức này, hắn ta cũng không cần dùng cách này.
Vốn muốn lợi dụng nhiều người đến để bức tử Lữ Thiếu Khanh, kết quả ngược lại còn bị Lữ Thiếu Khanh lợi dụng, dẫn lửa thuận thế đốt lên người bọn hắn.
Giờ thì hay rồi, hắn ta đã bị ép đến thổ huyết.
Hắn ta chỉ hận thực lực của mình không đủ, nếu không nhất định đánh chết Lữ Thiếu Khanh.
"Ngươi, đáng chết!"
Ngao Đức phẫn hận nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, giọng nói khàn giọng, như một con dã thú bị ép đến tuyệt lộ phát ra tiếng gào thét.
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, lớn tiếng la hét: 'Không thể nào, các ngươi thật sự không thèm để ý đến hắn ta sao?"
"Đã đến lúc này rồi ngươi còn định lề mà lề lề mề ở đây, hắn có còn là trưởng lão của Ngao gia ngươi nữa không? Trong lòng các ngươi rốt cuộc có hắn không?"
Nhất định phải chụp cái mũ này lên, ép cho ¡ Ngao Đức toàn thân phát run.
Đúng vào lúc này, cuối cùng có một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng từ đằng xa truyền đến. "Tiểu tử, ngươi làm vậy rất quá đáng đấy"
Âm thanh rơi xuống, tiếp đến một lão giả trường bào màu xám xuất hiện.
Lão giả mặt trắng không râu, tóc dài màu trắng tùy ý thả sau vai tựa như tiên nhân dạo chơi nhân gian.
Nhưng sau khi ông ta xuất hiện, mọi người cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình giáng lâm, có một cảm giác giống như bị hung thú để mắt đến khiến cho người ta không rét mà run.
"Nhị, nhị trưởng lão!"
Mấy người Ngao Đức, Ngao Thương lập tức vui mừng, vội vàng hành lễ.
Bên cạnh cũng có người thấp giọng hô.
"Là nhị trưởng lão Ngao gia, Ngao HỗI" "Là Ngao Hỗ, hắn, hẳn tới rồi."
"Nghe nói đã là tồn tại Hóa Thần hậu kỳ, thực lực thật sự không ai biết, hắn đã rất nhiều năm không xuất thủ."
"Không ngờ lại có thể chọc cho hắn tới đây."
"Lúc hắn còn trẻ cũng là một Đại Ma Vương, giết người vô số."
"Kế Ngôn lợi hại hơn nữa, cũng không thể nào là đói thủ của Ngao Hỗ."
"Lần này, bọn hắn phiền phức lớn rồi."
Ngao Hỗ xuất hiện, không ít người †ê cả da đầu, cũng vội vàng hành lễ từ xa với Ngao Hỗ.
Ánh mắt Ngao Hỗ rơi trên người Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt sắc bén.
Lữ Thiếu Khanh lạnh nhạt nhìn sang, có lẽ Ngao Hỗ rất mạnh, nhưng từng giao thủ với Thánh chủ, được chứng kiến Tương Quỳ, còn giết chết Tế thần, trong mắt Lữ Thiếu Khanh, Ngao Hỗ cũng chỉ thế thôi.
Huống chỉ, đối mặt à, ai sợ ai?
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn thẳng Ngao Hỗ, thời gian giống như ngừng trôi.
Qua một hồi lâu, Ngao Hỗ mới thu hồi ánh mắt, nét mặt của ông ta vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng trong ánh mắt ông ta lóe lên một tia kiêng kị.
Ông ta chậm rãi mở miệng, giọng nói mang theo ngữ khí không thể từ chối: "Thả người đi, chuyện lúc trước có thể bỏ qua."
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, xem thường, bày tỏ rõ thái độ của mình: "Một tay giao linh thạch, một tay giao người."
Giản Bắc ở bên cạnh nghe thấy suýt nữa thì quỳ trước mặt Lữ Thiếu Khanh. Đại ca, ngươi biết ông ta là ai không?
Trước kia, đây là một tồn tại có thể dọa cho trẻ con Trung Châu bật khóc đấy.
Giờ mặc dù đã ẩn cư nhiều năm, nhưng hung danh vẫn còn.
Giản Bắc rất muốn gào lên một tiếng với Lữ Thiếu Khanh, đại ca, chúng ta có thể thu tay lại được không hả?
Một tay giao linh thạch một tay giao người.
Lời này truyền đến trong tai mọi người, tất cả mọi người đều cạn lời.
Lúc này, ngươi còn dám tiếp tục doạ dẫm bắt chẹt?
Không thể thuận thế cúi đầu, thuận sườn núi xuống lừa sao?
Như vậy với ngươi cũng đâu mất mát gì?
Tuyên Vân Tâm không kìm được nhẹ nhàng dùng tay sờ trán mình, nàng ta có kích động muốn đỡ trán.
Tên khốn kiếp này thật sự không sợ chết sao?
Quản Đại Ngưu thấp giọng thầm măng: "Đúng là mắt khảm vào trong linh thạch cả rồi."
Đây là Ngao Hỗ, Đại Ma Vương trước kia, ngươi không sợ à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận