Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 852 - Sư huynh của ta không có não (tt)



Chương 852: Sư huynh của ta không có não (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh nhớ lại truyền tống trận gặp được ở Yến Châu kia. Nếu không có tạo nghệ trận pháp hơn người chắc chắn không thể làm được tới mức đó.Khi đó hắn không làm được truyền tống vượt giới, nhưng hiện tại hắn cũng tự tin vài phần, nhưng so với Thánh Chủ chắc chắn còn thiếu một chút.Bây giờ đã biết Tuyệt Phách Liệt Uyên được bảo vệ bằng trận pháp, niềm tin của hắn càng lớn hơn nữa.“Đương nhiên, không ai dám đi vi phạm lời Thánh Chủ.” Đàm Linh tràn đầy tự hào, dường như nàng ta cực kỳ tự tin vào Thánh Chủ: “Không thể phá giải được trận pháp do Thánh Chủ bày ra, dù có muốn cũng không vào được.”“Sư phụ ta từng nói, Thánh Chủ đã để lại rất nhiều trận pháp cảnh báo trong đó, không ai có thể vào trong mà không kinh động đến Thánh Chủ.”Lữ Thiếu Khanh âm thầm nhớ kỹ.Đến lúc đó tìm được Tuyệt Phách Liệt Uyên rồi phải xem xét thật kỹ đã.Nếu bây giờ không có biện pháp, chỉ có thể chờ ở Thánh địa để cứu sư muội ra.Nếu không còn sư muội, chỉ có thể nghĩ cách nổ tung cả Thánh địa báo thù cho sư muội.Nghĩ vậy, Lữ Thiếu Khanh âm thầm mỉm cười, tiếp tục tìm hiểu thông tin về Thánh địa.Cứ như thế, dọc đường đi, nhờ trò chuyện, Lữ Thiếu Khanh đã biết được rất nhiều chuyện về Thánh địa từ chỗ Đàm Linh, nhờ vậy mà trong lòng hắn càng tự tin hơn.Không đến mức giống như lúc trước, chẳng biết cái gì đâm ra bất an trong lòng.Chỉ sợ đến Thánh địa rồi bị Thánh Chủ chụp chết gọn hơ, chết nơi tha hương xứ lạ, linh hồn không thể về dược thế giới Thập Tam Châu.Cứ như vậy, nửa tháng trôi qua, cuối cùng mấy người Lữ Thiếu Khanh cũng đến nơi, đã có thể thấy bóng dáng Thánh địa nhàn nhạt nơi chân trời xa xa.Cách đó vạn dặm, hình dáng Thánh địa như ẩn như hiện, như một cây định hải thần châm chỉ thẳng lên trời, nối liến trời với đất.Theo như lời Đàm Linh nói, đó chính là Thánh Sơn, trung tâm Thánh địa.Thánh Chủ trên đỉnh Thánh Sơn, không ai biết trên đó thế nào, cũng không ai có thể lên đó.Dưới chân núi Thánh Sơn là nơi trưởng lão của Thánh địa và các gia tộc lớn sinh sống.Bọn họ là vệ sĩ trung thành bảo vệ Thánh Sơn, bảo vệ Thánh Chủ.Mấy người Lữ Thiếu Khanh đến đây nhất định phải hạ độ cao phi thuyền.Ở đây, mỗi người ngự không phi hành không thể cao quá một trăm mét, một khi bay quá độ cao quy định sẽ bị coi là xem thường, là khiêu khích Thánh địa.Kết cục chỉ có một chữ: Chết!Tới đây rồi, Lữ Thiếu Khanh không thể không cảm thán.Thánh địa thật không hổ là trung tâm thống trị của Hàn tinh, số lượng Ma tộc tập trung ở đây lên đến hàng tỷ vạn.Thánh địa không có tường thành. Theo như lời Đàm Linh nói thì Thánh địa mở rộng mỗi ngày, ngày nào cũng có vô số người đến đây.Từ trên trời nhìn xuống, vô số kiến trúc san sát nói liền, không thể thấy rõ biên giới.Người Ma tộc bên dưới bận rộn như đàn kiến hôi.Hắn thử quét thần thức, vô số âm thanh đều tập trung lại.Hắn chỉ chét thử một chút thôi, mà tin tức bên dưới ào tới mãnh liệt như thủy triều.May sao thần trí của hắn cực mạnh mới có thể tiếp nhận xử lý nhiều thông tin như thế, nếu không nhất định sẽ phụt máu.Lữ Thiếu Khanh hơi biến sắc, vội vàng thu hồi thần thức.Đàm Linh ở bên cạnh vẫn luôn nhìn hắn.Từ nhỏ nàng ta lớn lên ở Thánh địa, nàng biết tu sĩ lần đầu tới đây, đặc biệt là Nguyên Anh, đều thích dùng thần thức quét thử, muốn xem nơi này lớn chừng nào.Mà vì Thánh địa quá lớn, quá nhiều người, tin tức khổng lồ hỗn tạp.Tu sĩ bình thường không chịu nổi chí its cũng sẽ chịu thua thiệt một chút, làm trò cười.Nàng ta cố ý không nói cho Lữ Thiếu Khanh, muốn xem Lữ Thiếu Khanh xấu mặt.Nhưng không ngờ Lữ Thiếu Khanh chỉ hơi biến sắc thôi, không mảy may làm sao.Điều này khiến cho nội tâm của nàng rung động, lại lần nữa khắc sâu ấn tượng thần thức của Lữ Thiếu Khanh khủng bố tới mức nào.Gia hỏa này thật sự đáng sợ.Lữ Thiếu Khanh đứng đầu thuyền nghiêm túc nhìn xuống dưới.Đàm Linh thầm đoán, biết Thánh địa lợi hại cỡ nào chưa?Đã bao giờ thấy đông người như vậy chưa?Nhưng nàng ta vẫn không nhịn được mà hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”Lữ Thiếu Khanh không thèm quay đầu lại, giọng nói đầy ước ao: “Ta đang nghĩ, nếu tất cả người trong Thánh địa này, mỗi người cho ta một viên linh thạch, vậy ta sẽ có bao nhiêu?”Chắc hẳn nơi này phải có đến mấy chục tỷ người ấy nhỉ?Ngoại trừ phàm nhân, tu sĩ cũng lên tới mấy trăm hơn ngàn vạn ấy chứ?Mỗi người cho mình một viên linh thạch, con số kia hấp dẫn đến mức Lữ Thiếu Khanh chảy cả nước miếng.Đàm Linh tức muốn chết. Còn tưởng ngươi chưa từng thấy việc đời bị sự phồn vinh của Thánh địa dọa cho sợ ngây người chứ.Không ngờ ngươi lại ôm cái suy nghĩ phi thực tế này.Đàm Linh cũng từng gặp người thích linh thạch, nhưng chưa từng thấy ai mê linh thạch như Lữ Thiếu Khanh.Vừa nhớ lại mình phải cho gia hỏa này năm trăm vạn viên linh thạch, Đàm Linh lập tức mất hứng nói chuyện.Nàng lùi về bên trong phi thuyền, không thể nói được lời gì hay với đồ mê tiền.Chẳng mấy chốc, mấy người Lữ Thiếu Khanh đã đi tới dưới chân Thánh Sơn.Chỉ có vào rồi mới biết Thánh Sơn hùng vĩ cao ngất.Đỉnh núi cao hơn vạn mét vút tận trong mây, từ giữa sườn núi đã có mây mù quấn quanh như trốn trong bầu trời, không nhìn rõ được bên trên thế nào.Ngẩng đàu nhìn lên, cả tòa núi đang tỏa ra hào quang nhàn nhạt, tràn ngập khí tức thanh khiết.Chỉ riêng mặt này rất hợp với cái tên Thánh Sơn.Linh lực nồng đậm lấy Thánh Sơn làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía, hít sâu một cái là toàn thân thư sướng.Lữ Thiếu Khanh chỉ nhìn thoáng qua là thấy trên đường có bố trí trận pháp che lấp bên trên.Thánh địa là trung tâm của Hàn tinh, mà Thánh SƠn là trung tâm của Thánh địa.Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đều cảm thán vì sự hùng vĩ của Thánh Sơn. Cả hai đều xúc động muốn đi lên xem thế nào.Kế Ngôn hỏi Đàm Linh: “Có thể lên trên không?”Đàm Linh lắc đầu: “Không được. Không có lệnh triệu hoán của Thánh Chủ hoặc trưởng lão, không ai có thể bước lên Thánh Sơn.”“Người vi phạm, chết!”Đàm Linh đã tin Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đều là nông dân lần đầu tiên tới Thánh địa.Nàng ta giải thích với hai người: “Thánh Chủ và các trưởng lão có thể bế quan trên Thánh Sơn. Những người khác, dù là tộc nhân của Thánh Chủ mà không được gọi cũng không thể lên núi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận