Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1612

Chương 1612Chương 1612
Lữ Thiếu Khanh âm thầm gật đầu, hoàn toàn chính xác, dựa theo tuổi tác Hề Hạc trước mắt mà tính, có lẽ hắn ta đã tiến vào Nguyên Anh kỳ từ sớm rồi.
Hắn ta chưa đi Trung Châu đã có cảnh giới tầng năm, Trương Tòng Long đi Trung Châu, tiến bộ thần tốc, hiện tại cũng mới chỉ tầng bốn.
Đúng là mạnh hơn Trương Tòng Long nhưng tuổi tác cũng lớn hơn Trương Tòng Long không ít.
Lời của Doãn Kỳ khiến Hề Hạc cười ha ha, trong giọng nói lộ ra đắc ý vô tận.
"Kế Ngôn người đứng đầu Tê Châu gì đó, hắn ta trước mặt ta chẳng qua chỉ là tôm tép nhãi nhép thôi."
"Trong núi không có hổ, hầu tử xưng đại vương."
Lữ Thiếu Khanh kì quái: "Trương Tòng Long ở Trung Châu không truyền tin tức mới nhất về cho các ngươi sao?"
Không có lý do gì, Trương Tòng Long không truyền tin Kế Ngôn là Hóa Thần cho đám cháu trai Quy Nguyên Các của hắn ta à?
Hề Hạc nghỉ ngờ.
Sự bình tĩnh của Lữ Thiếu Khanh nằm ngoài dự liệu của hắn ta: "Có ý gì?"
Mà lúc này, có đệ tử Quy Nguyên Các hét lớn: "Tiểu tử, trước mặt Hạc sư huynh dám ăn nói khinh thường? Cút xuống đây, quỳ xuống mà nói chuyện."
"Nhiều năm không gặp, người Quy Nguyên Các các ngươi vẫn bất lịch sự như vậy à?" Lữ Thiếu Khanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Môn phái như vậy không nên tồn tại." Sau khi nói xong hắn lại chỉ một cái vào đệ tử Quy Nguyên Các.
Kiếm ý kinh khủng trong nháy mắt xóa bỏ bọn hắn, mấy đệ tử Quy Nguyên Các hóa thành huyết nhục đầy trời giữa tiếng kêu gào thê thảm.
Mùi máu tươi gay mũi tràn ngập toàn trường, huyết nhục đầy trời bày khắp phương viên trăm mét.
"Không, không." Hề Hạc muốn rách cả mí mắt, phẫn nộ, hoảng sợ, hắn ta ngửa mặt lên trời thét dài
Tốc độ của Lữ Thiếu Khanh quá nhanh, hắn ta căn bản không kịp phản ứng.
Chỉ trong hai ba hô hấp, sáu bảy đệ tử Quy Nguyên Các hắn ta mang tới đều chết đến mức không thể chết thêm, ngay cả một bộ thi thể toàn thây cũng không lưu lại. "A, a" Hề Hạc sắp điên rồi, hắn ta gầm thét với Lữ Thiếu Khanh: "Hèn hạ, ác ma không có chút nhân tính."
Lữ Thiếu Khanh chậc chậc lắc đầu: "Nghe một chút đi, đây mới là tiếng kêu rên của kẻ yếu."
Cái mặt này bị tát cho vô cùng đau đớn.
"Am"
Cuối cùng Hề Hạc không nhịn nổi.
Trường kiếm của hẳn ta giơ lên bộc phát ra quang mang mãnh liệt, hắn ta thúc giục linh lực của mình không lưu lại chút gì.
Kiếm quang tăng vọt, hóa thành một vòng trường hồng kinh thiên.
Quét ngang mặt đất, đâm thủng bầu trời, phía trên mang theo kiếm ý như có thể làm vỡ nát cả thiên địa. Kiếm quang quét ngang hết thảy, hung hăng rơi về phía Lữ Thiếu Khanh.
Doãn Kỳ bên cạnh sắc mặt đại biến, lúc Hề Hạc đối phó nàng ta còn ẩn giấu thực lực, nàng ta hét lớn: "Cẩn thận!"
Nhưng nàng ta vừa dứt lời, kiếm quang trên bầu trời trong nháy mắt biến mất.
Trong ánh mắt khiếp sợ của Doãn Kỳ, Lữ Thiếu Khanh chỉ duỗi hai ngón nhẹ nhàng điểm một cái.
Một kích toàn lực của Hề Hạc bị hắn ta nhẹ nhàng hóa giải.
Một màn này khiến Doãn Kỳ và Thái Mân sợ ngây người, cũng dọa cho Hề Hạc sợ hãi.
"Ngươi, ngươi..."
Hề Hạc không nói hai lời, xoay người bỏ chạy. Quá kinh khủng.
Một kích toàn lực của hắn ta, cho dù người có mạnh hơn hắn ta đi nữa cũng không thể ngăn cản nhẹ nhõm như thế.
Khả năng duy nhất chính là, Lữ Thiếu Khanh rất mạnh, mạnh đến mức hắn ta không thể nào tưởng tượng được.
Hề Hạc kế thừa sự giảo hoạt của gia gia hắn ta, một khi phát hiện không đúng, trong nháy mắt thoát đi.
"Muốn chạy trốn?"
Lữ Thiếu Khanh cười khẩy, đưa tay nhẹ nhàng vồ một cái.
Tựa như vượt qua ngàn vạn dặm, bắt được Hề Hạc đã trốn ra xa, sức mạnh vô hình trói buộc Hề Hạc, đè thân thể hắn †a xuống, máu tươi phun thẳng ra.
Hắn đưa tay kéo một cái, Hề Hạc như một con chó chết bị hắn bắt trở về, vứt trên mặt đất.
Sắc mặt Hề Hạc trắng bệch, lập tức bị dọa cho tiểu ra quần: "Ngươi..."
Phản ứng của hẳn ta có trì trệ đến mấy cũng biết Lữ Thiếu Khanh là cảnh giới gì.
"Hóa, Hóa Thần?"
Cũng chỉ có cảnh giới này mới có thể tóm được hắn ta như gà con.
Nếu như có thể, Hề Hạc không muốn thốt ra hai chữ này.
Hắn ta sắp bị hù chết.
Hóa Thần còn trẻ như vậy sao?
Có người đáng sợ như vậy sao?
"Đoán đúng, đáng tiếc không có thưởng."
"Không, không thể nào!" Hề Hạc hét rầm lên, khó có thể tin.
"Ngươi, ngươi làm sao có thể là Hóa Thần?"
Ông trời ơi, sao có thể không hợp thói thường đến như vậy chứ?
Hắn ta từ nhỏ là thiên tài, được gia gia mang theo bên người dốc lòng dạy bảo.
Người đứng đầu Tề Châu Kế Ngôn, người thứ hai Trương Tòng Long gì đó, hẳn ta vô cùng coi thường cách xưng hô này.
Hắn ta vẫn luôn có sự kiêu ngạo của mình, cho rằng sau khi mình rời núi, kẻ đứng đầu kẻ đứng thứ hai đều không phải là đối thủ của hắn ta.
Hắn ta mới thật sự là thiên tài, là thiên tài mạnh nhất.
Nhưng mà, trước mắt hắn ta là một kẻ còn nhỏ tuổi hơn hắn ta nhưng đã là Hóa Thần.
Nằm mơ?
Chắc chắn là mình nằm mơ?
Trên đời này sao có thể có người còn mạnh hơn hắn ta?
Hề Hạc khiến Lữ Thiếu Khanh hết sức bất mãn, rất không vui, mắng chửi người: "Có ý gì?"
"Đẹp trai như ta sao lại không thể là Hóa Thần?"
"Ngươi tưởng rằng ta giống loại tôm tép nhãi nhép như ngươi sao?"
"Cũng chỉ có loại ếch ngồi đáy giếng như ngươi mới không hiểu thế giới này rộng lớn bao nhiêu, ta rốt cuộc đẹp trai chừng nào thôi."
Hề Hạc sửng sốt, Hóa Thần và đẹp trai có liên quan gì sao? "À. Đúng rồi, nói cho ngươi biết, sư huynh cũng là Hóa Thần, đột phá còn sớm hơn ta."
Câu nói này lại một lần nữa khiến Hề Hạc bị đả kích sâu sắc: "Không, không thể nào."
Hề Hạc vẫn cho rằng mình mạnh hơn Kế Ngôn, luôn dùng tư thái cao cao tại thượng đứng trong bóng tối nhìn Kế Ngôn như xem một trò cười.
Không ngờ Kế Ngôn sớm đã là Hóa Thần, khiến sự kiêu ngạo trong lòng hắn †a từ trước tới nay ầm vang sụp đổ.
Hắn ta cảm thấy người ta là trò cười, không ngờ trò cười thực sự chính là hắn ta, loại đả kích này, đâu chỉ là đang giết hắn ta.
Qua một hồi lâu, hắn ta mới hồi phục tỉnh thần, hung tợn nhìn chằm chăm Lữ Thiếu Khanh: "Không thể nào, †a, ta không tin."
"Không phải ta đã nói rồi sao? Trương Tòng Long không truyền tình báo mới nhất ở Trung Châu về cho các ngươi sao?"
"Ôi, hẳn là Trương Tòng Long muốn phản bội sư môn các ngươi rồi?"
"Chúc mừng nhé, thật đáng mừng."
Tia hi vọng cuối cùng trong mắt Hề Hạc trở nên ảm đạm.
Lữ Thiếu Khanh không cần phải lừa hắn ta chuyện này, cho dù lừa một khi Trương Tòng Long truyền tin về, lời nói dối cũng tự sụp đổ. Chương 1613
Hề Hạc bỗng nhiên cảm thấy nhân sinh vô vọng.
"Ngươi giết ta đi" Hề Hạc lạnh lùng mở miệng.
Chuyện cho tới nước này, hắn ta sẽ không cầu xin tha thứ, hắn ta có sự kiêu ngạo của mình.
"Ồ, có cốt khí, ngươi dũng cảm vậy, ai dạy ngươi thế?"
Sau đó hắn dường như vừa phản ứng lại, hỏi Doãn Kỳ: "Đúng rồi, hẳn có địa vị gì vậy?"
"Gia gia của hắn là Hóa Thần Quy Nguyên Các, Hề Ung."
"Cái gì?" Lữ Thiếu Khanh chấn kinh: "Hóa Thần hậu kỳ?"
"Ôi chao, sao ngươi không nói sớm, hiểu lầm lớn quá."
Lời này của Lữ Thiếu Khanh vừa nói ra, Hề Hạc ngây ngẩn cả người, Doãn Kỳ và Thái Mân cũng ngây ngẩn cả người.
Không phải vừa nghe thấy là cháu trai Hóa Thần nên sợ rồi chứ?
Doãn Kỳ không kìm được lầm bầm: "Đáng ghét, đã mạnh mạnh như vậy, tính cách vẫn như thế sao?"
Lữ Thiếu Khanh phất giữa hư không đỡ Hề Hạc lên: "Hề huynh, ban nãy chỉ là hiểu lầm thôi, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ngươi biết gia gia của ta?" Hề Hạc trong lòng sinh ra cảnh giác nồng đậm, nhưng cũng có mấy phần mừng thầm, hẳn là sự tình còn có thể xoay chuyển?
"Haizz, gặp được một lần, quá lợi hại, ta không phải là đối thủ." Lữ Thiếu Khanh lộ ra vẻ nghĩ mà sợ hãi. "Hừ!" Hề Hạc trong lòng càng thêm mừng thầm, xem ra trước đó gia gia đã thật sự giáo huấn hắn một trận. hắn ta lạnh lùng nói:
"Nếu ngươi biết gia gia của ta, ngươi còn muốn thế nào?
Thế còn dám bắt ta nữa không?
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh như điện, dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Hề Hạc, cười càng thêm vui vẻ.
"Ta bắt ngươi lại là để nói cho ngươi, ngươi không phải người đứng đầu Tê Châu, người đứng đầu Tề Châu vẫn là sư huynh ta."
Sau khi nói xong, thở dài, tựa hồ có chút bất đắc dĩ: "Ta không quen nhìn người ta ngông cuồng như vậy, ngươi nói ngươi lợi hại nhất, ta không phục nên mới làm cho ngươi biết ai mới là lợi hại nhất." "Nhưng ngươi cũng không nói sớm một chút gia gia ngươi là ai, ngươi nói sớm ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy."
Nguyên nhân như vậy sao?
Không phải ngươi sợ phiền phức sao?
Doãn Kỳ và Thái Mân đều cạn lời.
Thái Mân nhìn qua Doãn Kỳ, Doãn Kỳ thở phì phò nói: "Tên đáng ghét, nhưng như vậy cũng rất phù hợp tính cách của hắn."
"Thú vị đấy!"
Doãn Kỳ nhịn không được, nàng ta quơ cự kiếm xông lại: "Để ta chém hắn một kiếm."
Trường kiếm to lớn chiếm một phần ba cơ thể Doãn Kỳ, nhìn uy phong lãm liệt, cho Hề Hạc áp lực lớn lao. Vừa rồi lúc giao đấu đều không bị áp lực lớn như vậy.
"Đừng kích động!" Lữ Thiếu Khanh vội vàng ngăn lại Doãn Kỳ: "Gia gia hắn là Hóa Thần, chúng ta đắc tội không nổi."
Hề Hạc nghĩ đến gia gia của mình, trong lòng của hắn hắn ta bình tĩnh rất nhiều, thậm chí eo cũng thẳng tắp mấy phần.
Không cách nào khác, có chỗ dựa.
"Sợ cái gì?" Doãn Kỳ không có chút sợ hãi, đăng sát khí, bộ ngực không ngừng chập trùng theo sự phân nộ của nàng ta, làm người khác chú ý: "Hắn muốn giết chúng ta, chúng ta còn cần khách khí với hắn sao?"
"Làm ẩu!" Lữ Thiếu Khanh lần nữa quát: "Gia gia người ta là Hóa Thần, ngươi đánh thắng được không?”
Doãn Kỳ khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi vẫn giống như trước đây, sợ chết sao?"
"Sợ chứ, sao lại không sợ?" Lữ Thiếu Khanh khó chịu nói: "Ta vất vả lắm mới tu luyện đến Hóa Thần, gia gia hắn là Hóa Thần hậu kỳ, đánh như thế nào? Ta dù sao cũng không muốn chết."
Chuyện này đúng mà.
Trong lòng Hề Hạc càng thêm bình tĩnh, ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh cũng mang theo vài phần khinh thường.
Biết thực lực của gia gia ta, không phải cũng sợ rồi sao?
Hắn ta cười ha ha: "Hừ, thả ta ra, chuyện hôm nay, ta có thể coi như chưa xảy ra"
"Thả ngươi? Nằm mơi" Doãn Kỳ tiếp tục quơ cự kiếm, rất muốn chém Hề Hạc thành hai khúc. "Đừng kích động." Lữ Thiếu Khanh một lần nữa thuyết phục Doãn Kỳ: "Bây giờ không phải là thời cơ thích hợp."
"Thời cơ thích hợp cái gì?" Doãn Kỳ vô cùng khó hiểu, muốn giết chết tên khốn kiếp này còn cần thời cơ gì?
"Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất."
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, cố ý thấp giọng, nhưng lại để Hề Hạc nghe được: "Còn thiếu một chút, chờ vị tiền bối kia tới rồi tính, một năm đi, một năm sau chắc chắn có thể."
Hề Hạc bên này vểnh tai, nghe không sót một chữ Lữ Thiếu Khanh nói.
Không đợi đến khi hắn ta nghĩ ra được lí do thoái thác thuyết phục Lữ Thiếu Khanh cùng Doãn Kỳ, Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Hề Hạc nói: "Ngươi cam đoan, chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra, cũng không cho phép tìm chúng ta báo thù, như thế nào?"
Cam đoan?
Hề Hạc không nói hai lời, lập tức nói: "Được, ta cam đoan."
Hừ, chờ sau khi ta trở về nhất định phải nhờ gia gia nghĩ cách giết các ngươi.
"Người Quy Nguyên Các trước nay đều là tiểu nhân vô sỉ, không thể tin."
"Cũng không thể giết đúng không? Chúng ta trêu chọc không nổi một vị tồn tại Hóa Thần hậu kỳ.' Lữ Thiếu Khanh tựa hồ tức giận: "Đây là người do ta bắt, †a nói thả là thả."
Dường như Lữ Thiếu Khanh rất bất mãn đối với Doãn Kỳ, lớn tiếng nói: "Ngươi là sư muội, dựa vào cái gì phải nghe theo ngươi."
"Ta là đệ tử Thiên Ngự Phong, hơn nữa, ngươi yếu hơn ta, đánh nhau ngươi cũng không phải đối thủ của ta."
Mấy lời này chọc cho Doãn Kỳ giận đến mức giơ chân, cự kiếm trong tay hận không thể đâm lên người Lữ Thiếu Khanh.
Mấy năm không gặp, vẫn đáng ghét như vậy.
"Tức chết ta rồi" Doãn Kỳ quơ cự kiếm, hùng hùng hổ hổ.
"Dù sao thì việc ta làm ngươi đừng quản, tránh sang một bên cho ta" Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí quát.
Hề Hạc nhìn thấy cũng sửng sốt một chút.
Sỉ nhục của môn phái, danh bất hư truyền.
Doãn Kỳ bị tức phải đem chưởng môn ra: "Ngươi chờ đấy, sau khi trở về ta phải tìm chưởng môn cáo trạng, để chưởng môn trừng phạt ngươi."
"Sao ngươi phải miễn cưỡng vậy nhỉ?" Lữ Thiếu Khanh lộ vẻ bất đắc dĩ, hắn thoáng nhìn qua Thái Mân, nói với Doãn Kỳ: "Hay là thế này đi, bảo hẳn bồi thường một chút tổn thất, như thế nào?"
Sau đó, hắn chỉ vào Thái Mân nói với Hề Hạc: "Hề huynh, nhìn thấy không? Nàng là nha đầu của thành chủ thành Thiên Phi, địa vị rất cao, bị ngươi đả thương, ngươi bồi thường một chút, ý ngươi như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận