Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1843

Chương 1843
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Người cũng không nhiều lắm, thỉnh thoảng có một hai người, ngược lại động vật rất nhiều, bọn chúng đi trong trấn nhỏ, nhìn đúng là giống chuồng Linh thú ở nhân tộc.
Thỉnh thoảng có người đằng không bay lên không trung.
Mặc dù là hình người, trên thực tế tản mát ra yêu khí nồng đậm, đều là yêu thú hóa hình.
“Đây đều là yêu thú sao?”
Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều yêu thú như vậy, Tiêu Y trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ tò mò.
“Không phải yêu thú, chẳng lẽ vẫn là nhân loại hay sao?”
Bọn họ đang ở cách xa khoảng mấy dặm, không dám tùy tiện tiến vào mà quan sát trước.
Lữ Thiếu Khanh quan sát nửa ngày, hỏi: “Các ngươi có phát hiện cái gì không bình thường không?”
Không bình thường?
Tiêu Y tiếp tục trừng to mắt, tuy nhiên nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra có cái gì không bình thường.
Cuối cùng nàng chỉ có thể đong đưa đầu nhìn về phía Kế Ngôn.
“Nơi này không có yêu thú có thể bay.”
Sau khi được Kế Ngôn nhắc nhở, Tiêu Y nhìn thêm vài lần thì cuối cùng đã phát hiện ra.
Đúng như lời Kế Ngôn nói, ở trong trấn nhỏ này, Tiêu Y không thấy nửa con phi thú dạng bay nào cả.
Ngay cả một con chim nhỏ cũng không có, ở nơi đó tất cả đều là những con thú đi trên mặt đất, hồ ly, thỏ, hổ, lợn rừng…
“Rất kỳ quái.” Tiêu Y nói thầm: “Nơi này không phải là chia ra phi cầm tẩu thú đấy chứ?”
Tiêu Y vừa mới nói xong, tiểu trấn xa xa vang lên tiếng còi gõ báo động.
“Keng keng.”
Tiếp theo bọn hắn nghe thấy có người lớn tiếng hô hào: “Súc sinh lông lá tới, nghênh chiến!”
Tiểu trấn hỗn loạn tưng bừng, yêu thú nhỏ tuổi ẩn nấp tứ tán, những người khác nhao nhao chuẩn bị sẵn sàng.
Không bao lâu, bầu trời xa xăm đen nghịt một mảnh, như một đám mây đen thổi đến, là một đám phi cầm.
Phi cầm tẩu thú gặp mặt, hai bên không nói nhảm quá nhiều, trực tiếp va chạm với nhau.
Có phi cầm từ trên trời lao xuống, móng vuốt sắc bén chụp lên tẩu thú trên mặt đất.
Có phi cầm ở trên cao nhìn xuống, vỗ hai cánh, thi triển các loại pháp thuật oanh kích mặt đất.
Tẩu thú trên mặt đất cũng không cam chịu yếu thế, có người ném mạnh các loại tảng đá, gỗ… như đạn đánh về phía phi cầm trên bầu trời.
Cũng có yêu thú hình người phóng lên tận trời, ngăn cản phi cầm cường đại.
Bầu trời cùng mặt đất đều thành chiến trường.
Phi cầm có thể phi hành, tốc độ nhanh, hành động linh hoạt.
Tẩu thú da dày thịt béo, lực phòng ngự kinh người, sức mạnh to lớn, lực sát thương cũng vô cùng kinh khủng.
Một trận chiến này chính là hơn nửa ngày, cho dù là phi cầm hay tẩu thú đều tổn thất rất lớn, cuối cùng vẫn là phi cầm rút lui nên trận chiến kết thúc.
Đám tẩu thú tuy muốn truy kích nhưng bọn hắn lại không có mấy con có thể phi hành nên không dám tùy tiện đuổi theo.
Phi cầm cùng tẩu thú đánh với nhau một trận, Lữ Thiếu Khanh bọn họ nhìn thấy rất rõ, hai bên không ai chiếm được tiện nghi, cả hai bên đều bị tổn thương.
Đợi sau khi trận chiến kết thúc, nhìn đám tẩu thú đang quét dọn chiến trường, Tiêu Y hỏi:
“Nhị sư huynh làm sao bây giờ?”
“Đến tiếp xúc với bọn hắn xem, xem có chuyện gì xảy ra.”
Ngữ khí của Lữ Thiếu Khanh có chút buồn bực.
Xem ra Yêu giới cũng không phải bình yên, chuyện này không phải là một tin tức tốt đối với việc tìm sư phụ của bọn hắn.
Nghĩ nghĩ, Lữ Thiếu Khanh nói với tiểu Hắc: “Nữ nhi ngoan, lát nữa nhớ khống chế kỹ khí tức của con, đừng để bị người ta phát hiện.”
Trong tiểu trấn xa xa, yêu thú mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ, tiểu Hắc đã là Hóa Thần kỳ, che giấu khí tức của mình giấu diếm được bọn chúng dư xài.
Sáu người Lữ Thiếu Khanh nhanh chóng đi vào trong tiểu trấn này.
Trải qua một trận đại chiến, sắc trời đã tối, chung quanh tiếng kêu rên, tiếng kêu khóc cộng thêm sắc trời tối mờ làm không gian có vài phần thê thảm.
Nhóm người Lữ Thiếu Khanh mặc dù che giấu khí tức của mình, nhưng khí chất không che giấu được, đặc biệt là Kế Ngôn, vừa nhìn đã biết là đại năng tuyệt thế.
Bọn hắn tới đây, cho dù là bị thương hay không bị thương sau khi nhìn thấy bọn hắn thì đều nhao nhao cúi đầu hành lễ.
“Xin ra mắt tiền bối!”
Giới tu luyện, thực lực vi tôn.
Đặc biệt là ở Yêu tộc, điểm này càng thêm nổi bật.
Sáu người Lữ Thiếu Khanh bọn hắn hóa hình, nhìn không ra chút dấu vết bản thể, cộng thêm khí tràng mạnh mẽ, khí chất đặc biệt, nhìn thế nào cũng là coa thủ.
Sau khi đến gần, mấy người Lữ Thiếu Khanh phát hiện nơi này mặc dù đều là yêu thú hóa thành hình người nhưng bọn hắn hoặc ít hoặc nhiều đều mang vài điểm đặc thù của bản thể.
Như một con yêu thú hổ hóa hình, trên mặt sẽ mọc lông hổ nhung, hai tay vẫn còn đôi vuốt hổ.
Lại như một con nữ hồ, dáng dấp khuynh quốc khuynh thành, sau lưng còn vung vẩy đuôi cáo.
Những yêu thú hóa hình này đều thực lực Nguyên Anh kỳ.
Thực lực càng mạnh, cảnh giới càng cao, vết tích bản thể bọn hắn hiển lộ ra càng ít.
Bọn hắn nhao nhao tiến lên, hành lễ với Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh đảo mắt một vòng, nơi ánh mắt rảo qua, mấy vị yêu thú Nguyên Anh kỳ nhao nhao cúi đầu xuống không dám đối mắt.
Lữ Thiếu Khanh bày ra tư thái cao nhân, chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ hỏi: “Nơi này ai lớn nhất?”
Lúc này, nơi xa một đạo lưu quang bay tới, một vị lão giả đáp xuống, khách khí hành lễ: “Hồ Tuyết xin ra mắt chư vị đồng đạo.”
Lữ Thiếu Khanh dò xét lão giả từ trên xuống dưới một phen, trận chiến hôm nay lão giả xung phong đi đầu, lúc chiến đấu ở trên trời Lữ Thiếu Khanh đã biết thực lực lão giả.
Nguyên Anh hậu kỳ, cảnh giới tầng bảy.
Thực lực và cảnh giới này của hắn ta đã khiến hắn ta triệt để hóa hình, khó mà nhìn ra được bản thể của hắn ta là yêu thú gì.
Khí tức của lão giả Hồ Tuyết hơi yếu, trong trận chiến hôm nay lúc giao đấu với đối thủ cùng cảnh giới đã bị thương nhẹ trong chiến đấu.
Trong lòng hắn ta hơi cảnh giác, nhóm người Lữ Thiếu Khanh xuất hiện ở địa phương nhỏ này có vẻ vô cùng cổ quái.
Mặc dù hiếu kỳ, nhưng Hồ Tuyết không dám hỏi nhiều.
Lữ Thiếu Khanh thản nhiên nói: “Có nơi nào có thể nói chuyện không?”
Hồ Tuyết hiểu ra, lập tức đưa nhóm Lữ Thiếu Khanh tới nơi hắn ta ở, trên một ngọn núi phía sau tiểu trấn.
Nhóm người Lữ Thiếu Khanh tới đây, nhìn thấy hai con tiểu hồ ly đột nhiên nhảy ra thì trong lòng đoán được bản thể của Hồ Tuyết là gì.
“Không biết các vị có gì chỉ giáo?” Sau khi đến chỗ của mình, Hồ Tuyết nhàn nhạt hỏi.
Lữ Thiếu Khanh không nói nhảm, đá tiểu Bạch một cước, tiểu Bạch lập tức lộ ra bản thể của mình, đồng thời lộ ra khí tức Hóa Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận