Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1675

Chương 1675Chương 1675
Tiêu Y nằm một hồi, sờ sờ tóc một, lại lẩm bẩm: "Nếu không phải để Trương Tòng Long bỏ chạy, ta đã quay về Thiên Ngự phong từ lâu rồi!"
"Ở đây lâu chẳng có ý nghĩa gì, vẫn là đi theo Nhị sư huynh thoải mái hơn."
"Thật là chán quá đi, cho ta chút việc để làm đi."
Tiêu Y dụi dụi đầu vào Đại Bạch, cảm thấy chán nản quá rồi, hiện giờ nàng chỉ mong đại chiến đến thôi.
"Còn nói rất có thể Ma tộc sẽ giết tới, gạt người, đến bây giờ vẫn không thấy tí động tĩnh nào."
"Hẳn là Nhị sư huynh giày vò Ma tộc quá thảm rồi, hiện giờ bọn họ không tự lo nổi cho bản thân mình nữa. Ôi chao." Nghĩ lại Nhị sư huynh dẫn mình tới Ma tộc du lịch một chuyến, hang ổ của Ma tộc suýt nữa thì nổ tung rồi.
Tiêu Y phát hiện những ngày đó thật thú vị, Trung Châu nơi này thái bình đã lâu, không có gợn sóng gì, tựa như một đầm nước đọng.
"Nhưng mọi người đã tiến bộ rất nhanh, Vân Tâm tỷ tỷ, Mạnh Tiêu tỷ tỷ đều đã Hóa Thần, cái tên mập mạp kia đã đuổi theo ta, áp lực của ta rất lớn."
"Nhưng năm này tất cả mọi người đã tiến bộ nhanh chóng, hẳn là truyền ngôn là thật nhỉ? Thiên địa đã có biến hóa rất lớn, tương lai sẽ có chuyện kinh khủng xảy ra."
"Nếu đã thế, vẫn là đi theo bên cạnh hai vị sư huynh mới an toàn."
Bỗng nhiên có tiếng chuông bên ngoài học viện truyền đến, đây là tín hiệu triệu tập học viên.
Nghe thấy tiếng chuông, Tiêu Y nhảy lên một cái, mang theo Đại Bạch đi ra ngoài.
Trên đường đi, nàng gặp được các học sinh khác cũng đang vội vàng chạy đến. Mọi người đều được thông báo đến tập hợp ở quảng trường.
"Tiểu Y muội muội!"
Có tiếng gọi vang lên, sau đó là cái đầu với hai quả bóng tròn xoe xuất hiện trước mắt Tiêu Y.
Là Mạnh Tiêu tới.
Tiêu Y lôi kéo tay Mạnh Tiêu, nói: "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Đột nhiên lại muốn triệu tập tất cả mọi người chứ?"
Mạnh Tiêu cũng nghi hoặc, đong đưa hai quả bóng trên đầu: "Ta cũng không rõ, chắc là có chuyện lớn gì đó xảy ra."
"Các muội cũng ở đây rồi à!" Tiếp đó, Phương Hiểu cũng lại gần.
"Phương Hiểu tỷ tỷ, tỷ có biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Phương Hiểu cũng không biết: "Chuyện này rất bất ngờ, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì."
"Thật kỳ lạ!"
Khi bọn họ đến quảng trường này thì học sinh đã lục tục tụ tập lại, mọi người bàn luận ầm ƒ, ai nấy đều không biết chuyện gì đã xảy ra.
Bỗng nhiên hai mắt Tiêu Y sáng rực lên, vẫy tay hô gọi: "Gã bỉ ổi, ở đây, ở đây!"
Khuôn mặt đau khổ phiền muộn xuất hiện trước mặt mọi người, gọi Tiêu Y: "Đại tỷ, có thể đừng gọi nữa được không? Ta không biết sĩ diện sao?"
"Bớt nói nhảm!" Tiêu Y không chút khách khí, hỏi thẳng: "Đã xảy ra chuyện g1?
Nhưng dù là đại thiếu gia Giản gia, Giản Bắc cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hắn ta nghiêm túc nói: "Chắc chắn đã có chuyện lớn xảy ra."
Tiêu Y lập tức lườm hắn ta một cái: "Ngươi nói thế khác gì nói nhảm?”"
Giản Bắc ngẩng đầu, thấy một bóng người mập mạp, phất tay hô hào: "Đại Ngưu, ở đây!"
Thân là Thiên Cơ giản, có thể nói Giản Đại Ngưu là người có tin tức linh thông nhất trong số mọi người ở đây. Nghe gọi, hắn ta cầm Thiên Cơ bài đi tới.
"Đại Ngưu, xảy ra chuyện lớn gì vậy?”
"Ma tộc đến rồi!" Quản Đại Ngưu vừa lên tiếng, mấy người Tiêu Y đã ngây người.
"Ma tộc tới ư?"
"Không sai, là giết tới, xuất hiện ở một nơi tên là Đào thành, hiện đang khuếch tán đến không ít nơi của Tề Châu, Yến Châu, Đông Châu, học viện muốn các học sinh chúng ta đi lịch luyện."
"Rõ ràng, ta muốn quay về Thiên Ngự phong!.
Trung Châu, Nhữ thành!
Kết thúc tu luyện thường ngày
Thiên Ngự phong!
Lữ Thiếu Khanh nằm dưới gốc Ngô Đồng Thần Thụ, thoáng một cái đã qua hơn hai chục năm, Ngô Đồng Thần Thụ khỏe mạnh trưởng thành, lớn rất nhanh. Thân cây tráng kiện, một đứa bé ôm không hết một vòng, cây cao bốn năm mươi mét, cành lá tươi tốt xanh mướt tươi tốt.
Nhưng cái giá phải trả chính là cây cối trong Thiên Ngự phong lớn rất chậm, thậm chí là dừng lớn.
Ngô Đồng Thần Thụ bá đạo hấp thụ năng lượng sinh mệnh của thực vật xung quanh, vẫn là Vương trong số các loại cây cối.
Nơi này có Ngô Đồng Thần Thụ, xung quanh Thiên Ngự phong có nhiều chim chóc hơn nhiều.
Đủ loại chim muông lớn nhỏ xây tổ an gia xung quanh, Ngô Đồng Thần Thụ có lực hấp dẫn không gì sánh kịp với chim muông.
Trong đó có không ít loài chim muốn đến xây tổ trên Ngô Đồng Thần Thụ, chiếm lấy cây lớn.
Nhưng có Tiểu Hắc ở đây, dù là diều hâu hung mãnh nhất bay đến cũng sẽ bị đánh chết.
Mấy năm này Tiểu Hắc dựa vào thực lực đi ngủ mà tiến được vào cảnh giới Hóa Thần, từ khi ấy nó lại vui vẻ nhanh nhẹn hơn, như đã ngủ đủ mắt rồi.
Thường xuyên chạy ra ngoài chơi, trở thành lão đại trong đám chim chóc xung quanh.
"Ba bai"
Có tiếng gọi hưng phấn vang lên, một tiểu nha đầu mặc quần áo đen nhảy nhảy nhót nhót từ đằng xa bay tới nhào vào lòng Lữ Thiếu Khanh như một viên đạn pháo.
"Mẹ nó!" Lữ Thiếu Khanh vội vàng đón lấy tiểu nha đầu. Một khuôn mặt nhỏ phúng phính hồng hào, tóc búi làm hai quả bóng thật †o, gật gù đắc ý, cực kỳ đáng yêu.
Đây là Tiểu Hắc đã hóa hình, như một cô bé ba bốn tuổi.
Lữ Thiếu Khanh bế cô bé giơ lên cao, cô bé đung đưa hai bàn chân trắng nõn nà, cực kỳ đáng yêu.
"Nữ nhi ngoan." Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói với con bé: "Bây giờ con đã có hình người, nếu không, đừng nói là một con chim, dù có giống chim thôi mà xông thẳng đến như thế ta sẽ bị đâm chết."
Tiểu Hắc cười hì hì, tỏ vẻ không tin: "Ta không tin, ba ba mạnh như thế."
"Mạnh cái rắm ấy." Lữ Thiếu Khanh tung con bé lên đầu, Tiểu Hắc thuần thục leo lên cây, huýt sáo một cái, cả đàn chim từ đẳng xa bay tới, cùng nhau đáp xuống Ngô Đồng Thần Thụ.
Lữ Thiếu Khanh cảnh cáo: "Không được làm loạn, không cho đi ị, nếu không †a sẽ nướng ăn."
Tiểu Hắc đứng trên tàng cây quơ quơ hai chân, cười hì hì nói: "Ba ba, ba muốn ăn con nào, con đánh chết nó cho ba"
Cả đám chim lập tức đồng loạt đổ mồ hôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận