Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 247 - Đại sư huynh trúng chiêu rồi hả?



Chương 247: Đại sư huynh trúng chiêu rồi hả?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Chưởng môn quá mạnh, đánh với ông ấy không có ích lợi gì.” Kế Ngôn ăn ngay nói thật, trong giọng nói mang chút kiêu hãnh: "Ta trùng hợp có thể bắt nạt đệ, xem chiêu!"Kế Ngôn nói xong, lập tức cho Lữ Thiếu Khanh một kiếm."Khốn nạn, huynh là đồ khốn!"Kế Ngôn đã ra tay, Lữ Thiếu Khanh không thể không chặn lại.Nếu hắn dám không cản, Kế Ngôn sẽ đánh hắn bị thượng thật.Lữ Thiếu Khanh không có cách nào khác, đành phải lấy trường kiếm ra, đánh với Kế Ngôn.Tiêu Y nhìn theo bóng hai vị sư huynh bay thẳng lên trời, ngớ người...Hạ Ngữ đi tới Thiên Ngự Phong, chỉ nhìn thấy Tiêu Y ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn lên trời.Hạ Ngữ thấy lạ: "Tiểu Y muội muội, muội đang xem gì thế?"Cùng lúc đó, nàng chú ý tới Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh không có ở đây."Kế Ngôn sư huynh và Lữ sư đệ đâu?"Tiêu Y chỉ lên trên trời, sau đó lại chỉ sang hướng khác."Bọn họ đi đánh nhau rồi.""Đánh, đánh nhau?" Hạ Ngữ sửng sốt, sau đó phản ứng lại: "Bọn họ đi giao lưu rồi hả?"Tiêu Y gật gật đầu, cổ kéo ra thật dài, trông mòn con mắt: "Đúng vậy, hai người họ càng đánh lại càng xa, không biết đi đâu rồi."Vừa nãy, hai người còn đánh nhau trên trời, sau đó càng đánh lại càng xa, bây giờ cũng không biết đã chạy đi đâu rồi.Hạ Ngữ đưa mắt nhìn khắp nơi, cũng không nhìn thấy tung tích của hai người bọn họ.Trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ vẻ tiếc nuối."Ta tới chậm một bước rồi."Nàng chưa từng thấy Kế Ngôn giao thủ với Lữ Thiếu Khanh.Có lẽ quan sát cảnh hai người họ giao thủ sẽ giúp nàng học được không ít.Tiêu Y ôm tay Hạ Ngữ, an ủi: "Hạ Ngữ tỷ tỷ không cần phải thất vọng, sau này tới đây nhiều nhiều, nhất định có thể thấy cảnh hai vị sư huynh đánh nhau."Tiêu Y nhập môn chưa tới nửa năm, Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đã đánh nhau ba lần.Tần suất đánh nhau rất cao.Hạ Ngữ luôn giữ thái độ lạnh nhạt bình hòa trước mặt những người khác, cho người ta cảm giác cách xa nàng ngàn dặm.Ở nơi này, tuy nàng vẫn lạnh nhạt bình hòa, lại có thêm mấy phần thân mật.Hạ Ngữ vỗ vỗ vào tay Tiêu Y, nói như một vị đại tỷ tỷ: "Qua mấy ngày nữa là ta phải đi về tu luyện rồi."Người nhìn thấy biểu hiện của Kế Ngôn, cho dù tâm cảnh có lạnh nhạt đến mức nào, cũng nhịn không được sinh ra ý chí chiến đấu.Nàng không muốn mình bị người khác bỏ lại quá xa.Thực lực của Kế Ngôn tiến bộ rất nhanh.Lần này, Trương Tòng Long thua trong tay Kế Ngôn, có điều Trương Tòng Long cũng quen với chuyện này rồi.Dựa theo tính cách của Trương Tòng Long, gã ta sẽ không nản lòng vì chuyện này, ngược lại sẽ cố gắng hơn nữa.Đột phá Nguyên Anh cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.Nàng không muốn mình tụt lại quá xa."Vậy sao?" Mặt Tiêu Y không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.Nàng rất muốn làm hàng xóm với Hạ Ngữ.Lúc bị Nhị sư huynh bắt nạt, còn có người nói chuyện với mình.Tiêu Y ôm lấy tay Hạ Ngữ nói: "Hạ Ngữ sư tỷ, ta không nỡ xa tỷ."Hạ Ngữ vỗ vỗ đầu của nàng, thật sự không hiểu nổi vì sao Lữ sư đệ lại thích khi dễ Tiểu Y muội muội như vậy?Rõ ràng nàng đáng yêu biết nhường nào.Hạ Ngữ mỉm cười nói: "Khi nào muội có rảnh có thể đến Song Nguyệt Cốc tìm ta.""Thật sao?" Tiêu Y rõ ràng vui vẻ trở lại.Nếu như đắc tội với Nhị sư huynh, ta có thể đi Song Nguyệt Cốc trốn.Nhưng một giọng nói vang lên."Muốn tự mình ra ngoài, ít nhất cũng phải Kết Đan."Là Kế Ngôn, Kế Ngôn giáng xuống từ trên trời chẳng khác nào tiên nhân, dừng trước mặt hai người.Sắc mặt Tiêu Y đầy vẻ ủ rũ.Kết Đan?Hiện tại nàng vừa mới Trúc Cơ thôi, muốn bước vào Kết Đan, không biết là lúc nàoNói không chừng lúc đó nàng đã già rồi.Nếu như người nói là Lữ Thiếu Khanh, nàng nói gì cũng phải làm nũng, bán manh gì gì đó.Nhưng đối mặt với Đại sư huynh, Tiêu Y thiệt tình không dám làm như vậy.Nàng vừa thấy biểu cảm của Đại sư huynh, thì suy nghĩ muốn cò kè mặc cả trong lòng tức khắc biến mất không thấy tăm hơi.Nhưng mà.Lúc này, Tiêu Y mới phát hiện mặt Đại sư huynh sưng phù lên.Bên trái sưng lên một cục u nhỏ, chỗ sưng không lớn, nhưng lại rất bắt mắt.Vì cục u đó đỏ bừng, như là bị người ta đánh cho một quyền.Khuôn mặt anh tuấn bị khối u này hủy hoại, trông rất là buồn cười.Hạ Ngữ cũng chú ý tới vết sưng trên mặt Kế Ngôn.Nàng bất ngờ: "Kế Ngôn sư huynh, ngươi bị thương rồi à?"Chuyện này quả là khiến người ta kinh ngạc.Nếu để cho người khác nhìn đến, nhất định sẽ kinh ngạc đến rơi cả cằm xuống đất.Kế Ngôn im lặng một hồi, kiên quyết phủ nhận: "Ngươi nhìn lầm rồi."Tiêu Y cũng không biết nên nói gì cho phải.Giời ơi, Đại sư huynh, mọi người không phải là phàm nhân, cũng không bị mù, thấy rất rõ ràng mà.Mặt của huynh sưng lên thật rồi, chắc chắn là bị người ta đánh.Tiêu Y bỗng nhiên phản ứng lại, kinh ngạc la lên: "Đại sư huynh, chẳng lẽ huynh bị Nhị sư huynh đánh sao?"Kế Ngôn lại im lặng thêm một hồi, tiếp tục kiên quyết phủ nhận: "Không thể nào."Nhưng đối với Tiêu Y mà nói, phát hiện này chẳng khác nào tìm thấy một châu lục mới.Đại sư huynh ấy à, trong lòng của nàng trên trời dưới đất không ai có thể đánh bại Đại sư huynh, thế mà lại bị Nhị sư huynh đánh bị thương.Thật là hiếm thấy, không ngờ Đại sư huynh cũng có hôm nay.Tiếc quá, không thể nhìn thấy tận mắt.Nhưng Tiêu Y hưng phấn lên rất nhanh: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh đâu?""Huynh, huynh ấy thế nào?"Nhị sư huynh đánh Đại sư huynh, chắc chắn là đang vô cùng thê thảm.Ta rất muốn nhìn dáng điệu thê thảm của Nhị sư huynh.Kế Ngôn nhìn thoáng qua nơi xa, thản nhiên nói: "Không chết được, sẽ về ngay thôi."Hạ Ngữ đứng bên cạnh cảm thấy chấn động.Nàng biết Lữ Thiếu Khanh rất mạnh.Cho dù là hai bên giao thủ, nhưng Lữ Thiếu Khanh có thể để lại một vết thương trên người Kế Ngôn, đủ để chứng minh Lữ Thiếu Khanh đáng sợ đến mức nào.Hơn nữa, Lữ Thiếu Khanh chỉ có tu vi Kết Đan kỳ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận