Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 420 - Tiền bối (tt)



Chương 420: Tiền bối (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMột cơn lốc hỏa diễm khổng lồ xoay tròn, gào rít lao tới, chiếu rọi xung quanh sáng như ban ngày."Hừ!"Lữ Thiếu Khanh hừ lạnh một tiếng, không thấy hắn có bất cứ động tác nào.Cứ như một chậu nước lạnh bất thình lình tưới xuống, hỏa diễm ngập trời tức khắc tắt ngóm, một chậu nước lạnh này cũng tạt ướt Phương Ngọc.Cả người Phương Ngọc lạnh lẽo, hoảng sợ không thôi.Lúc này gã mới phản ứng kịp, đối thủ của gã mạnh như thế nào.Nhưng đã muộn rồi.Hiện tại gã chẳng khác nào một người bị đông cứng trong băng, không thể nhúc nhích, linh lực trong cơ thể cũng bị đông cứng, không thể điều động một chút nào."Ngươi, ngươi…"Phương Ngọc muốn nói gì đó, nhưng đã muộn.Một tiếng “bốp” vang lên, gã lại bị một bàn tay vô hình bắt lấy, ngã xuống đất thật mạnh, lớp mỡ trên người không có tác dụng giảm xóc gì cả, gã lăn mấy vòng trên đất, miệng không ngừng phun máu tươi."Đáng chết!"Đường Sách giận dữ: "Dám đối đãi với biểu huynh như vậy, ngươi muốn chết ư!"Giọng của Phương Hiểu trùng hợp vang lên sau lưng: "Ngũ ca, Lữ công tử là Nguyên Anh."Câu nói này của Phương Hiểu định nhắc nhở Phương Ngọc, nhưng đối với Phương Ngọc mà nói thì đã muộn rồi.Sau khi Đường Sách nghe vậy, gã sợ tới mức tim đập thình thịch, linh lực trong cơ thể tức thì tiêu tán.Tiếp theo, hai chân gã mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ gối trước mặt Lữ Thiếu Khanh: "Tiền bối!"Gã rũ mi cụp mắt, giọng nói mang theo vẻ lấy lòng, hết mực cung kính.Lữ Thiếu Khanh đang chuẩn bị ra tay với gã, nhìn thấy gã ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, cũng không tiện ra tay.Có điều, Lữ Thiếu Khanh suy nghĩ một chốc, vẫn kéo gã cách không, sau đó quăng thật mạnh xuống nền đất trong sân.Đường Sách bị nội thương giống như Phương Ngọc, không ngừng phun máu tươi.Thực lực cả người cũng mất hơn phân nửa.Linh lực của hai người bị khóa, có muốn chữa thương cũng không được.Giọng nói lạnh như băng của Lữ Thiếu Khanh rơi vào trong tai hai người: "Ngoan ngoãn đợi ở đây cho ta, dám nói một chữ nào, ta làm thịt các ngươi."Phương Ngọc và Đường Sách sắp bị hù chết rồi.Hai người câm như hến, ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất giống như một con thỏ nhỏ, không dám cử động chút nào.Sau khi Lữ Thiếu Khanh nói xong, ánh mắt hắn lần nữa rơi trên người Tiêu Y.Tiêu Y đã hoàn toàn chìm đắm trong việc đột phá, không có bất cứ cảm giác nào đối với những chuyện xảy ra bên ngoài.Khí tức của nàng càng ngày càng cường thịnh, giống như sắp sửa hoàn toàn sôi trào.Đây là lần thứ hai Lữ Thiếu Khanh thấy Tiêu Y đột phá.Có điều, người viết tâm đắc rồi vô thức đột phá như Tiêu Y, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.Nha đầu này, cũng không tệ lắm.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh thầm nghĩ.Đột phá phương thức như vậy, có lẽ chỉ có Tiêu Y làm được, cho dù là hắn hoặc là Kế Ngôn cũng không làm được.Cứ như vậy, trong ánh mắt của mọi người, Tiêu Y thuận lợi đột phá đến Trúc Cơ tầng ba.Lần đầu tiên thấy có người đột phá như vậy, bất kể là Hạ Ngữ, Phương Hiểu, hay là Phương Ngọc, Đường Sách cũng đơ người ra.Quả là chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy.Quả thực là thay đổi tam quan của bọn họ.Đây là đang làm gì?Đây là đang đột phá sao?Sao mà đơn giản như ăn cơm uống nước vậy?Hạ Ngữ thì còn đỡ, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ, tâm trạng vẫn bình hòa, không dậy gợn sóng như cũ.Chỉ âm thầm xuất hiện một chút dị sắc.Mà ba người Phương Hiểu thì sắp tan vỡ rồi.Phương Hiểu và Phương Ngọc có cảnh giới Trúc Cơ tầng bảy, Đường Sách thì có cảnh giới Trúc Cơ tầng chín.Tuổi của bọn họ lớn hơn Tiêu Y, trong đó Phương Ngọc đã hơn ba mươi tuổi.Dù cho Đường Sách được xưng là thiên tài của Đường gia, gã cũng đã hai mươi tám tuổi rồi.Bọn họ tu luyện vô cùng gian khổ mới đi đến bước ngày hôm nay.Mỗi lần đột phá một cảnh giới đều phải tiêu hao rất nhiều tài nguyên và nỗ lực.Mồ hôi bọn họ từng đổ có thể hội tụ thành một dòng suối nhỏ.Hiện tại, trước mặt bọn họ, có người đột phá trong vô thức, đơn giản chẳng khác nào ăn cơm.Thiên phú này làm cho bọn họ hâm mộ, ghen ghét.Đây là loại người ông trời chạy theo đút cơm cho ăn, bọn họ thì phải chạy theo ông trời xin cơm.Chuyện làm cho bọn họ khó chịu hơn nữa là, sau khi Tiêu Y đột phá, còn chưa phản ứng kịp, vẫn tiếp tục múa bút thành văn.Thiên lý ở đâu?Ngay cả đột phá cũng không biết, thế giới có còn bình thường không?Ba người Phương Hiểu, Phương Ngọc, Đường Sách chỉ muốn đâm đầu chết ở chỗ này cho xong.Người so với người thì chết.Thời gian một đêm nhanh chóng trôi qua, mặt trời ló ra khỏi đường chân trời, tung ánh sáng vàng rực khắp mặt đất.Trong nháy mắt ánh mặt chiếu trên người Tiêu Y trên người, Tiêu Y cũng vừa lúc buông bút xuống.Nàng than thở: "Đủ hai vạn chữ rồi, ta phải xem xem có đủ năm ngàn chữ ca ngợi Nhị sư huynh hay không."Ánh mắt mọi người nhịn không được rơi trên người Lữ Thiếu Khanh, không biết có nên châm chọc hay không.Nội dung hai vạn chữ, dùng một phần tư văn chương để ca ngợi ngươi, ngươi dám làm loại chuyện này sao.Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh như thường, mỉm cười nói: "Haizzz, sư muội quá kính yêu sư huynh, không có cách nào."Hạ Ngữ rất muốn châm chọc mấy câu.Trong lòng Phương Ngọc và Đường Sách không ngừng mắng Lữ Thiếu Khanh không biết xấu hổ.Câu nói của Lữ Thiếu Khanh làm Tiêu Y giật mình.Tiêu Y quay đầu lại, nhìn thoáng qua Phương Ngọc và Đường Sách vẫn còn quỳ rạp trên mặt đất, lại nhìn Hạ Ngữ và Phương Hiểu, khó hiểu: "Hạ Ngữ sư tỷ, Hiểu tỷ tỷ, các ngươi còn chưa về nữa à?"Mọi người cũng không biết nên nói cái gì cho phải.Mọi người đang xem ngươi biểu diễn đó.Tiêu Y cầm trang giấy trên mặt bàn lên, nhanh nhảu nhảy lên nóc nhà giao cho Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, huynh xem, ta viết xong rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận