Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1361: Tế thân đang chờ ngay phía trước

Chương 1361: Tế thân đang chờ ngay phía trướcChương 1361: Tế thân đang chờ ngay phía trước
Lữ Thiếu Khanh vươn cằm, cúi đầu, trầm tư đi qua đi lại trên boong thuyền.
Không nghi ngờ gì, nhất định Tế thần đang chờ bọn họ ở phía trước.
Nếu bọn họ tiếp tục đi, chính là đưa hàng tới cửa.
Biện pháp tốt nhất là quay đầu trở về mà chạy cho xa.
Nhưng biện pháp này vừa mới nhú ra liền bị Lữ Thiếu Khanh bóp chết.
Dù không biết làm thế nào Tế thân biết bọn họ sẽ tiến về trung tâm thế giới, nhưng không nghỉ ngờ gì hết, nhất định Tế thần có thủ đoạn.
Có lẽ dù bọn họ có chạy xa đến mấy Tế thần cũng sẽ biết. Nói không chừng Tế thần cũng xài hack giống như Tương Quỳ, hơn nữa còn là hack bẩn nữa, còn lợi hại hơn cả Tương Quỳ.
Nếu vậy, dù chạy thế nào, chạy bao xa cũng đều vô dụng.
Lại nói, chạy trở lại, hắn tới đây chẳng có nghĩa lý gì.
Không về nhà được, trong thế giới này, quần nhau với Tế thần trong địa bàn của Tế thần chẳng có ý nghĩa gì.
Lữ Thiếu Khanh càng nghĩ càng muốn nổ tung cái đầu, nhưng cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.
Tế thần!
Quái vật Hóa Thần kỳ này, hắn không đi vòng qua được.
Tiến lên hay lùi lại vẫn là quanh co du kích, hắn đều không thể vòng qua được con quái vật này.
Nó tựa như một ngọn núi lớn chặn ngang trước mặt Lữ Thiếu Khanh,
Nếu muốn về nhà nhất định phải vượt qua ngọn núi lớn này, không thể đi đường vòng được.
Trong lòng suy đoán lặp đi lặp lại, Lữ Thiếu Khanh quyết tâm căn răng nói: "Mẹ nó, chỉ có thể liều mạng."
Hắn hỏi Tương Quỳ: "Lão đầu, còn bao lâu nữa thương thế của ngươi mới có thể khôi phục?"
Tương Quỳ nghe vậy thì sa sầm mặt lại: "Ngươi muốn làm gì?"
"Đương nhiên là hy vọng ngươi nhanh chóng khôi phục lại, sau đó cùng đánh một trận sống chết với Tế thần đi, tốt nhất là đồng quy vu tận."
Tương Quỳ tức giận đến mức hai mắt trợn trăng.
Sao tên tiểu tử hỗn đản này nói chuyện khó nghe như vậy? Muốn ăn đòn à?
Ông ta hừ một tiếng: "Ít nhất cũng phải mấy năm."
Thần phạt kim sắc không phải nói cười đâu, khi nó bổ xuống ông ta đã phải dùng đến con át chủ bài, trong ngoài đều bị thương, giảm bớt thọ nguyên.
Không thể đánh một trận với kẻ địch ngang cấp nữa.
Nói mấy năm đã là nể mặt mình rồi, nói không chừng còn phải mất vài chục năm, thậm chí là nhiều hơn.
Tu vi càng cao, bị thương muốn khỏi càng khó hơn.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy thì thất vọng ra mặt, không thể trông cậy vào Tương Quỳ rồi.
"Cần ngươi làm gì?"
Cùng đi theo chẳng có tác dụng gì.
"Ngươi còn không bằng Đại sư huynh của ta nữa."
Sau khi khiến cho Tương Quỳ tức muốn thổ huyết, hắn chạy tới hỏi Kế Ngôn: "Thương thế của huynh lành chưa?"
"Gần đây có đột nhiên cẩm ngộ được gì không? Lại thăng mấy cấp chứ?"
Mấy người Tương Tư Tiên bó tay rồi.
Thật
Hắn không coi Hóa Thần là cao thủ sao?
Còn tưởng là Luyện Khí kỳ sao? Thăng tận mấy cấp cơ à?
Tu sĩ cảnh giới Hóa Thần đột phá đẳng cấp có ai không lấy mấy trăm năm làm đơn vị?
Mà có thể dùng mấy trăm năm làm đơn vị coi như là thiên tài rồi đấy.
Dù có là thiên tài đi nữa cũng không thể vừa đột phá đã lại đột phá nữa.
Kế Ngôn tự động xem nhẹ câu sau của Lữ Thiếu Khanh, thản nhiên nói: "Còn cần chừng một tháng nữa."
Tổn thương mà nam nhân quía vật gây ra cho Kế Ngôn không tính là trí mạng, với thể chất của mình Kế Ngôn có thể khôi phục rất nhanh.
Lữ Thiếu Khanh vẫn chưa từ bỏ ý định: "Bây giờ huynh chỉ là cảnh giới tầng một, đối đầu với Tế thần rất dễ bị đánh chết, huynh xác định lại thật sự không có cảm ngộ gì sao?"
"Không thăng mấy cấp, thăng một cấp cũng được." Tả Điệp lẩm bẩm: "Nếu lại đột phá nữa, đoán chừng cũng chỉ có nhi tử của Thiên đạo mới làm được."
Tương Tư Tiên khẽ lắc đầu, trong lòng cũng đồng tình với Tả Điệp.
Không thể làm được.
Kế Ngôn nhìn hắn: "Đệ luận bàn với †a một phen, có lẽ ta sẽ có cảm ngộ."
Lữ Thiếu Khanh biến sắc, đứng lên măng: "Dưỡng thương cho tốt vào, đừng có ở đây nghĩ mấy thứ không thực tế này."
"Làm người phải bước từng bước mà lên, đừng có cả ngày ở đó mà mơ mộng."
Gia hoản ày, đến cả sư huynh cũng không nể mặt sao?
Thấy cảnh tượng này, trong lòng Tương Quỳ dễ chịu hơn một chút. Đến cả sư huynh cũng bị hắn chửi, có vẻ bị hắn chửi cũng không quá khó chấp nhận.
Lữ Thiếu Khanh đứng dậy đá cho Tiêu Y đang ở gần đó nghe lén một cái: "Đi tu luyện cho ta!"
Sau đó, hắn nói với mọi người: "Chúng ta chờ ở đây đi, địch không động, chúng ta cũng bất động, địch động, chúng ta vẫn bất động."
Sau đó, hắn nhảy xuống thuyền, tay cầm một thứ gì đó lấp la lấp lánh, bắt đầu bố trí trận pháp.
Trong tay Lữ Thiếu Khanh có hai trận pháp.
Trận pháp cấp năm, du long tru yêu đồ.
Trận pháp cấp sáu, thập phương thiên võ trận. Đây là hai trận pháp hắn lấy được từ †ay tiểu đệ ma quỷ.
Một cái có lực sát thương kinh người, một cái có lực phòng ngự kinh người.
Trận pháp cấp năm không sợ Nguyên Anh, trận pháp cấp sáu không sợ Hóa Thần.
Trong động thiên hung địa, tổ tiên phái Lăng Tiêu bố trí một trận pháp cấp sáu đoạn không hỗn thiên trận, ngăn cản quái vật gắt gao không cho chúng đột phá đại trận, bảo vệ phái Lăng Tiêu, cũng bảo vệ thế giới Thập Tam Châu.
Sau khi kiểm tra, Lữ Thiếu Khanh phát hiện vật liệu trong tay mình không đủ để dựng một trận pháp cấp sáu.
Một đống lớn vật liệu lấy được ở Thiên Cung Môn đều là cấp thấp, tam phẩm tứ phẩm đã chẳng có mấy cái, nhiều nhất cũng chỉ là nhất, nhị phẩm.
Trận pháp cấp năm còn miễn cường gom đủ, còn cấp sáu thì thiếu rất nhiều.
Lữ Thiếu Khanh chạy đi tìm Tương Quỳ muốn chút đồ.
Nhưng Tương Quỳ còn nghèo hơn cả hắn.
Vật liệu cao cấp cũng chỉ có một ít, không nhiều, hoàn toàn không đủ dùng trận pháp cấp sáu.
Rơi vào đường cùng, Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể lùi lịa dựng một trận pháp du long tru yêu đồ cấp năm, lại dựa vào trận pháp cấp thấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận