Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1397: Bàn tay lớn màu đen

Chương 1397: Bàn tay lớn màu đenChương 1397: Bàn tay lớn màu đen
Biểu hiện của ông ta, quá mức khó coi.
Nói ra, bản thân ông ta cũng cảm thấy mất mặt.
Tương T¡ Tiên nhìn thấy dáng vẻ đắn đo của gia gia mình, trong nháy mắt nàng ta đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Xem ra gia gia không giúp đỡ được cái gì.
Trong lòng Tương Ti Tiên suy đoán, đồng thời cũng càng thêm chấn kinh.
Hai vị sư huynh đệ này rốt cuộc có năng lực gì mà có thể giết được một vị Hóa Thần.
Sắc mặt Tương Quỳ khó xử, không biết mở miệng trả lời câu hỏi của Tả Điệp như thế nào.
"Gia gia."
Lúc Tương Ti Tiên chuẩn bị mở miệng giải vây giúp gia gia mình, giọng Lữ Thiếu Khanh đột nhiên vang lên.
"Đương nhiên là gia gia đánh bại tế thần, nếu như không có gia gia, hai người chúng ta đã chết chắc rồi."
Đám người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, không biết từ khi nào Lữ Thiếu Khanh đã đứng dậy, về lại trên thuyền.
Tiêu Y lập tức vui mừng kêu lên: "Nhị sư huynhl"
"Ba ba!" Tiểu Hắc cũng lập tức nhào lên, lao vào trong lòng Lữ Thiếu Khanh, chi chi kêu, khoe khoang nó giết được bao nhiêu quái vật.
Lữ Thiếu Khanh sờ đầu tiểu Hắc, khen ngợi một phen: "Không tệ, bảo sư thúc cho con ăn linh đậu đi."
Sau đó nhìn về phía Tương Quỳ, nháy mắt mấy cái với Tương Quỳ: "Đúng không, gia gia, không có cố gắng của người, làm sao chúng ta có thể đánh bại Tế thân?"
Tả Điệp càng vui mừng hơn, lộ ra vẻ đắc ý như Tiêu Y: "Đúng không, ta nói rồi mà, không có đại trưởng lão làm sao các người đánh thắng Tế thần được chứ?"
Trên mặt Tương Quỳ hiện lên một tia đỏ ửng, trong lòng xấu hổ.
Ông ta không muốn như vậy, nhưng nếu nói mình không hề giúp đỡ được chút gì, ngược lại còn là gánh nặng thì mặt mo này biết đặt đi đâu.
Cuối cùng, ông ta chỉ có thể nói: "Khu, lần này cũng coi như may mắn."
Sau khi nói xong, sắc mặt ông ta còn đỏ hơn, hận không thể chui vào khe hở trong boong tàu.
Nhưng trong lòng ông ta lại có thêm vài phần hảo cảm với Lữ Thiếu Khanh.
Tiểu tử này, coi như có chút lương tâm.
Tuy nhiên sau đó ông ta liền nghe thấy Lữ Thiếu Khanh tiếp tục nói: "Gia gia, nếu đã đánh chết Tế thần rồi thì đồng tiền kia của ông cũng vô dụng, cho ta đi"
Mọe nó!
Có lương tâm cái gì, vẫn nhìn chằm chằm pháp khí của ta.
Tương Quỳ giận dữ cắn răng, cổ tay khẽ đảo, lấy đồng tiền của mình ra một lần nữa luyện hóa ngay trước mặt Lữ Thiếu Khanh, dùng đó bày tỏ thái độ của mình.
Đánh chết cũng không cho ngươi. Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Hẹp hòi , chờ sau này bản thể của Tế thần tới thì làm thế nào?"
Nhưng, hắn vừa dứt lời, một quang mang từ trên trời giáng xuống, chiếu rọi trên thuyền, rơi lên người mọi người
Quang mang bỗng nhiên rơi xuống khiến đám người giật nảy cả mình, cột sáng rơi lên thuyền tựa như trong thời không tối tắm mờ mịt đột nhiên có ánh sáng, trở thành tiêu điểm.
Đám người vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, trên bầu trời, nơi ban nãy Lữ Thiếu Khanh độ kiếp vẫn có kiếp vân nhàn nhạt tràn ngập.
Bọn chúng phiêu phù ở trên bầu trời, mà trên kiếp vân, sâu trên bầu trời cao có quang mang đang chiếu rọi xuống.
Quang mang như ngàn vạn thanh kiếm sắc bén xuyên thấu tầng mây, tầng mây không ngừng biến mất, cột sáng chói mắt không ngừng hóa thành những cột sáng lớn hơn.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tả Điệp thấp giọng kêu lên.
Sắc mặt của đám người cũng trở nên nghiêm túc, quang mang chói lóa mắt, lại không phải ánh mặt trời.
Ngược lại, so với ánh mặt trời ấm áp, quang mang chiếu rọi trên người khiến trong lòng bọn họ phát lạnh, giống như bước vào tháng chạp lạnh lão, hàn khí từng cơn, lạnh lẽo thấu xương.
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, thao túng phi thuyền đi thẳng đến nơi xa.
So với mọi người thì hắn càng thêm mãn cảm hơn, đã cảm nhận được khí tức †ử vong.
Không phải nói cái gì là cái đó đến chứ?
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh khóc không ra nước mắt đồng thời cũng đang tiếp tục chúc phúc chính mình.
Ta nhất định có thể một năm thêm một mục tiêu nhỏ, ngủ trên đóng linh thạch.
Bên này Lữ Thiếu Khanh đột phá Hóa Thần, thương thế bên trong cơ thể khôi phục hơn phân nửa, dưới toàn lực, tốc độ của phi thuyền đạt đến cực hạn, nhanh như thiểm điện, xẹt qua không trung, lưu lại một đạo tàn ảnh lưu quang, trong nháy mắt đi trăm ngàn dặm.
Nhưng phi thuyền chạy có nhanh mấy cũng không thể nào chạy ra khỏi phạm vi bao phủ của cột sáng.
Cột sáng từ trên trời rơi xuống như mặt trời, chiếu rọi từng ngóc ngách của thế giới, tốc độ của Lữ Thiếu Khanh có nhanh cũng không thoát được.
Lữ Thiếu Khanh chạy một hồi phát hiện mình không thể thoát khỏi, dứt khoát dừng lại.
"Đáng ghét, đó là cái gì?" Lữ Thiếu Khanh trong lòng rất hoảng, lo lắng khó hiểu nhưng không thể nói rõ lý do lo lắng.
Nhưng, hiện tại, hắn không thể làm được gì cả.
Mặc dù đã trở thành Hóa Thần, nhìn như rất lợi hại, trên thực tế, hắn vẫn là một thương binh, còn chưa phát huy được một nửa thực lực.
"Mọi người cẩn thận một chút, đến khi xảy ra gì đó không ổn, ai nấy tự chạy."
Đối mặt với nguy hiểm có thể đến, Lữ Thiếu Khanh đã không còn có bất kỳ biện pháp gì.
Quang mang trên bầu trời càng ngày càng thịnh, rốt cục đạt tới điểm cực hạn thì bỗng nhiên xuất hiện một cỗ ba động năng lượng khổng lồ.
"Âm ầm!"
Năng lượng đột nhiên bộc phát một tiếng vang thật lớn, như là cửu thiên thân âm, khí lãng cường đại dùng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy từ trên trời xung kích xuống, giống như con sóng hủy diệt thế giới gào thét rơi xuống.
Cả thế giới chấn động theo, khí lãng phá hủy tất thảy những gì có thể gặp trên mặt đất, tất thảy đều vỡ nát.
Khe hở đáng sự từ dưới đất lan tràn ra, đại địa chấn động, núi lửa bộc phát, dung nham cuồn cuộn xộc lên trời, cả thế giới lập tức rơi vào trong hỏa quang như tận thế hàng lâm.
Sóng xung kích to lớn đánh tới, Lữ Thiếu Khanh lập tức khởi động vòng phòng hộ của phi thuyền.
"Rầm!" Phi thuyền lung la lung lay, vòng phòng hộ không ngừng vỡ vụn, lực trùng kích cường đại rơi lên thân mọi người.
Nhóm Tiêu Y vội vàng thôi động linh lực, bảo vệ ba người Lữ Thiếu Khanh.
Vài hơi thở trôi qua, sóng xung kích mới tiêu tán, đám người không ngừng thở phì phò.
Chỉ là mấy hơi thở, linh lực của ba người Tiêu Y gần như bị quét sạch sành sanh, suýt chút nữa thì cạn kiệt sức lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận