Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1480: Đối xử với ta không khách khí, còn muốn theo đuổi nàng?

Chương 1480: Đối xử với ta không khách khí, còn muốn theo đuổi nàng?Chương 1480: Đối xử với ta không khách khí, còn muốn theo đuổi nàng?
Linh sủng của Bao Dịch rất đặc biệt, trên hai cánh đều có đồ án tia chớp màu trắng.
Trông giống như có hai tia chớp phong ấn trên cánh vậy.
Lữ Thiếu Khanh nói với Giản Nam: "Đi, đi đánh tên này một trận."
Giản Nam mặt lạnh tiến lên, khí tức ấp ủ trong cơ thể như gió lốc trước mưa †o, tạo cho Bao Dịch áp lực lớn lao.
"Ngươi dám?"
Sắc mặt Bao Dịch đại biến.
Đối thủ là Giản Nam, hắn ta không cách nào ra tay. Bao Dịch mặc dù không sợ Giản Nam, chân chính đánh nhau, Giản Nam chưa chắc đã đánh thắng được hắn ta.
Nhưng, hắn ta muốn theo đuổi Giản Nam, thật sự buông tay đánh nhau thì sau này đừng mong có cơ hội theo đuổi Giản Nam nữa.
"Nam muội muội, muội muốn đánh nhau với ta sao?”
Giản Nam lạnh lùng nói: "Ngươi xuất thủ trước đi."
Giản Nam trong lòng cũng là kìm nén lửa giận trong bụng.
Đã thề rồi, mình nhất định phải nghe theo lời Lữ Thiếu Khanh, không thể không ra tay.
Nếu đã như vậy thì phải đánh Bao Dịch trước mặt một trận cho hả giận đã.
"Nam muội muội, muội nghe ta nói." Bao Dịch còn muốn nói chút gì, hi vọng hai người không cần đánh.
Tuy nhiên lười nhác nói nhảm, nơi này là địa bàn của Giản gia, nàng ta có thể trực tiếp xuất thủ.
Cánh tay như ngọc của Giản Nam vung lên, một đạo pháp thuật cường hãn như gió bão đè về phía Bao Dịch.
"Nam muội muội!"
Thời khắc này, trái tim của Bao Dịch lại một lần nữa bị nện một cái, mà lần này là bị đập nát, vỡ tan tành, máu me đầm đìa.
Vừa đau đớn vừa tổn thương, bị nữ nhân mình thích đao kiếm tương hướng, quả thực là cực hình nhân gian.
Sau khi Bao Dịch chật vật ngăn cản công kích của Giản Nam, Bao Dịch sốt ruột rồi. Hắn ta chống đỡ được một lần, có thể không chống đỡ được lần thứ hai, lần thứ ba.
Không hoàn thủ, sớm muộn cũng sẽ bị đánh.
Cho nên, Bao Dịch không thể không vội vàng kêu lên: 'Chậm đãt"
Sau khi hắn ta quát bảo Giản Nam ngưng lại thì vội vàng quát Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, ngươi có dám cùng ta đánh một trận hay không?”
"Ngươi thua, nhất định phải trả tự do cho Nam muội muội."
Giản Nam nghe vậy, cũng ngừng tay, trong lòng sinh ra mấy phần chờ mong.
Nếu quả như thật có thể như vậy thì cũng không tệ.
Đi theo Lữ Thiếu Khanh mấy tháng như vậy, nàng ta chịu đủ rồi. Lữ Thiếu Khanh cười, hàm răng trắng noãn dưới ánh mặt trời chiếu lấp lánh, một màn này rơi vào trong mắt Giản Bắc, tim hắn ta lại đập mạnh rồi.
Dường như hẳn ta lại một lần nữa nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh vung đuôi cáo, lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Giản Bắc nâng trán, xem ra Bao Dịch lành ít dữ nhiều rồi.
Lữ Thiếu Khanh ra vẻ khó xử: 'Dựa vào cái gì chứ?”
"Ngươi thắng, ta phải trả tự do cho mỹ nhân, ta mang ra ngoài dạo phố khá có thể diện đấy."
Còn mang nàng ra ngoài dạo phố?
Tiểu tặc!
Răng Bao Dịch sắp nghiến nát rồi: "Ngươi có dám hay không?"
"Đương nhiên dám, nhưng nếu ngươi thua, ngươi có thể cho ta cái gì?"
Tới rồi, tới rồi.
Trong lòng Giản Bắc gào lên, đuôi cáo càng vung càng cao rồi.
"Ta thua?" Bao Dịch như nghe thấy câu chuyện buồn cười: "Ta sẽ thua sao?”
Ngươi dám nghênh chiến, ta sẽ đánh chết tên khốn kiếp đáng ghét ngươi.
"Ngươi có bộ dạng như vậy thì không cần bàn nữa đâu." Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Không cho chút hứa hẹn, ta có thể bảo nàng tiếp tục đánh ngươi."
"Ngươi muốn cái gì?" Bao Dịch dường như khôi phục mấy phần ngạo nghễ: "Chỉ cần ngươi mở miệng, ta đều đồng ý với ngươi."
Sau khi nói xong hắn ta còn nhìn sang Giản Nam, trao cho nàng ta một mị nhãn.
Biểu hiện tốt, nhất định có thể làm cho Nam muội muội lau mắt nhìn hắn ta.
Ánh mắt Giản Bắc nhìn Bao Dịch tràn đầy đồng tình, ngươi biết khẩu vị của hắn lớn chừng nào không.
Giản Bắc không mở miệng nhắc nhở, ừm, vẫn câu nói đó, bỏ ý định giúp người, tôn trọng vận mệnh người khác.
"Một trăm triệu linh thạch, ngươi có sao?"
Vẫn có phản ứng như những người khác, Bao Dịch sôi trào lên: "Ngươi chưa tỉnh ngủ sao?"
Quả nhiên là đồ nhà quê, không có chút kiến thức, căn bản không hiểu một trăm triệu linh thạch là bao nhiêu.
Một trăm triệu linh thạch, ngươi nói cần là có? "Thôi đi." Lữ Thiếu Khanh lúc này khinh bỉ: "Quỷ nghèo, còn học đòi làm sang?"
"Không phải ngươi vừa nói chỉ cần †a mở miệng ngươi đều đồng ý sao?"
Sắc mặt Bao Dịch soạt một cái đỏ lên, khó coi giống như ăn phân vậy.
Vốn hắn ta muốn thể hiện trước mặt Giản Nam một chút chút nhưng bây giờ lại như một tên khoác lác, trong lòng hắn †a cực kỳ ấm ức khó chịu.
"Ngươi, ngươi sư tử hả miệng lớn, đổi, đổi đi..."
Lúc nói lời này, Bao Dịch không dám quay sang nhìn Giản Nam.
Quá mất mặt.
"Vậy một lệnh bài Thệ Ước đi?"
"Cái gì?" Lần này, Bao Dịch trực tiếp nhảy dựng lên, như dưới chân có kim đâm, nhảy lên cao ba trượng.
Giản Bắc lắc đầu, xem ra là vừa bế quan ra, tin tức chưa tìm hiểu rõ ràng đã chạy tới đây rồi.
Ai, cũng coi là mối tình thắm thiết.
Đáng tiếc.
Bao Dịch không thể không điều động linh lực trong cơ thể để huyết khí đang sôi trào của mình bình tĩnh trở lại.
Hắn ta lộ ánh mắt khó có thể tin, nhìn chăm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Đồ nhà quê, ngươi cho răng lệnh bài Thệ Ước là cái gì?"
Mọe nó đồ nhà quê.
"Chỉ cần ta mở miệng, ngươi đều đồng ý?"
Bao Dịch sắc mặt càng đỏ, giờ hắn †a chỉ muốn xuyên ngược về quá khứ tát cho mình ban nãy hai cái. Nói lời ngông cuồng như vậy, gợi đòn à?
Lữ Thiếu Khanh nói tiếp: "Cái này không được, cái kia cũng không được, ngươi còn không biết xấu hổ đến đây gây chuyện với ta?"
"Không có chút vốn liếng, còn muốn học người ta anh hùng cứu mỹ nhân?"
"Nếu ta là Nam cô nương, ta cũng chướng mắt mấy kẻ chỉ biết khoác lác như ngươi."
"Ngươi còn khiến người ta ghét hơn cả chó nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận