Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 994. Đừng ép ta đánh ngươi trong thời điểm vui vẻ nhất



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Là huynh, không phải ta.” Lữ Thiếu Khanh tức giận: “Hay là huynh ở lại, giúp ta ngăn cản tất cả mọi người bọn hắn, để cho ta chạy trước.”Kế Ngôn ngự kiếm lướt đi, cảnh vật chung quanh nhanh chóng lui lại, cuồng phong thổi qua làm áo trắng bay phấp phới.Kế Ngôn nhớ tới biểu hiện của những người kia ban nãy, thất vọng nói: “Còn tưởng rằng bọn hắn sẽ liều lĩnh đến ngăn cản.”“Sao vậy?” Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh bất thiện nhìn qua Kế Ngôn: “Có phải muốn bọn hắn cùng nhau tiến lên đối phó ta không? Ta nói này, nhiều người tới như vậy huynh vẫn trốn bên trong, huynh có thành tâm không vậy?”Kế Ngôn thản nhiên nói: “Ta bị thương.”Lữ Thiếu Khanh giận dữ: “Bị thương? Bị thương nặng mấy cũng không phải ta tạo thành. May là ta thông minh, nếu không chắc chắn gặp phiền phức lớn rồi.”Kế Ngôn không quan trọng nói: “Dựa theo tính cách của đệ, không phải đệ nên làm thịt tất cả bọn hắn sao? Sao lần này nảy lòng từ bi vậy?”Lữ Thiếu Khanh không xuất thủ thì thôi, đã ra tay chắc chắn sẽ cố gắng hết sức giải quyết hết dấu vết.Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, ngồi trên thân Mặc Quân kiếm, đầy rẫy ưu thương nhìn phía trước: “Huynh tưởng ta không muốn à? Nhưng nơi này là đâu chứ? Làm thịt đám con nít rồi huynh cảm thấy mấy người lớn có nhảy ra không? Cho dù bọn hắn nghe lời Thánh Chủ như nghe lời cha ruột thì cũng sẽ lựa chọn nhảy ra giết chết ta vì nghịch tử của mình.”Lữ Thiếu Khanh sợ trêu chọc đến lão yêu quái Hóa Thần kỳ trở lên, hắn chỉ có thể giết mấy người để giết gà dọa khỉ.Vừa hay đám người nghị luận Tế Hoành xuất thân tiểu tộc, chắc là không có hậu trường cường đại, còn là người xuất thủ đầu tiên. Nếu không giết hắn ta như giết gà thì đúng là có lỗi với hắn ta quá.Kế Ngôn hiểu ra, trên gương mặt lạnh lùng lộ ý cười: “Xem ra ta không xuất thủ là chính xác.”“Đánh rắm!” Lữ Thiếu Khanh không thể chịu được Kế Ngôn tự luyến: “Ít ở đây khen mình đi, huynh thông minh được bằng ta sao?”Hắn tự khen mình xong thì gật gù đắc ý, dương dương đắc ý: “Giết gà dọa khỉ, mấy con hàng kia ít nhất phải sợ hãi một lúc. Trong khoảng thời gian đó đủ để chúng ta chạy trốn.”Trước đó vì Lữ Thiếu Khanh chưa quen thuộc nơi này, tìm tới Tuyệt Phách Liệt Uyên cũng mất hơn một ngày, giờ sau khi đã biết vị trí, với tốc độ của hai người, tối đa cũng chỉ cần nửa ngày thời gian. Tới bây giờ Lữ Thiếu Khanh đã buông lỏng hơn một chút.Tiến vào Tuyệt Phách Liệt Uyên, phá hư truyền tống trận bên trong, tìm được sư muội, sau đó dùng Xuyên Giới bàn rời đi, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ sẽ an toàn.Nghĩ đến chuyện nhóm mình có thể an toàn trở về nhân giới Thập Tam Châu, trở về cái ổ chó Thiên Ngự Phong quen thuộc, Lữ Thiếu Khanh không kìm được lộ ra tia vui mừng.“Chỉ cần không gặp phải những người khác, chúng ta sẽ an toàn...”Nhưng mà Kế Ngôn lại không có được loại lạc quan như Lữ Thiếu Khanh, hắn ta nói: “Đệ cảm thấy chuyện sẽ đơn giản như vậy sao? Truy binh ở phía sau, phía trước cũng sẽ có.”Nơi này dù sao cũng là Thánh Sơn, là hang ổ Thánh tộc.Thánh Chủ hạ lệnh truy sát, người phía dưới tiến lên, người phía trên không có ai đánh xuống sao?Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, lúc này lớn tiếng quát: “Ngậm miệng lại cho ta, đừng ép ta đánh vào miệng huynh vào thời điểm ta vui sướng nhất.”Miệng quạ đen cái gì vậy, đáng ghét nhất.Nhưng mà vừa lo lắng cái gì thì cái đó liền đến.Phía trước có một người chắp hai tay sau lưng, xuất hiện trên con đường bọn họ buộc phải đi qua.Mặc dù chỉ có một người, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác không thể vượt qua.Một mình hắn ta đứng đó, như một ngọn núi, cản kín đường đi của bọn họ khiến Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn không cách nào đi đường vòng được.Lữ Thiếu Khanh dừng lại, mắng Kế Ngôn: “Huynh sớm tối ở cùng tên mập chết bầm kia, miệng quạ đen.”Kế Ngôn nhìn người tới, chủ động mở miệng nói: “Để ta đối phó hắn.”“Nói nhảm, chẳng lẽ là ta?”Người tới Lữ Thiếu Khanh nhận ra, là người trước đó từng gặp, Thánh tử thứ ba của Thánh địa, Huyên!Trên mặt Huyên mang theo nụ cười, giống một công tử khiêm nhường, giống như đang đứng trên đường chờ cố nhân vậy.Hắn ta nhìn Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn, trên mặt nở nụ cười, trong mắt lại mang theo ngưng trọng, trong lòng tràn đầy kiêng kị.Ánh mắt ba người va chạm trên không trung, uy áp vô hình chạm vào nhau, như cọ sát ra tia lửa vô hình.Kiêng kị trong lòng Huyên càng đậm, hắn ta chậm rãi mở miệng: “Trương huynh, không ngờ lại gặp mặt nhau dưới tình huống này.”Lữ Thiếu Khanh che mắt nói với Huyên: “Tam thánh tử, ngươi đi đi, hôm nay coi như ta chưa gặp ngươi, thế nào?”Huynh cạn lời rồi.Nói đùa à?Nụ cười của hắn ta không thay đổi: “Hai vị, các ngươi trốn không thoát đâu, chi bằng ngoan ngoãn đi theo ta gặp sư phụ. Với thực lực hai người các ngươi, chắc chắn sư phụ sẽ trọng dụng các ngươi.”Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: “Có thể đầu hàng sao?”Huyên gật đầu, ngữ khí ngạo nghễ: “Đương nhiên, các ngươi là tu sĩ, đã không phải là nhân loại thấp kém, chỉ cần đầu quân cũng sẽ là những Thánh tộc ưu tú nhất. Sao cứ phải lăn lộn cùng với những nhân loại thấp kém kia?”Mở miệng một tiếng là nhân loại thấp kém đủ thể nhận ra thượng tầng Thánh tộc có thái độ gì đối với nhân tộc.Lữ Thiếu Khanh không tức giận, hắn tiếp tục hỏi: “Không phải Thánh Chủ hạ lệnh tru sát hai người chúng ta sao?”Tạo ra thanh thế lớn như vậy, suýt chút nữa thì dọa chết ta rồi.Huyên cũng vô cùng nhẫn nại, nói: “Tuy nói là nói vậy, nhưng nếu các ngươi bằng lòng đầu hàng thì sư phụ cũng sẽ vui vẻ đón nhận. Thế nào? Chỉ cần các ngươi đầu hàng, tài nguyên Thánh địa có thể sẽ giúp các ngươi tiến bộ nhanh hơn, chưa chắc là sẽ không thể ngồi hang hàng với ba vị Thánh tử chúng ta.”Sau khi Lữ Thiếu Khanh nghe xong rất không vui kêu lên: “Đúng là, mấy chuyện này sao không nói sớm một chút?” Hết chương 994.

Bạn cần đăng nhập để bình luận