Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 405 - Phương Thái Hà khiếp sợ (tt)



Chương 405: Phương Thái Hà khiếp sợ (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmSau khi xác nhận lại từ miệng Phương Hiểu, Phương Thái Hà hoàn toàn ngây dại, nữ nhi không nói đùa với mình.Thật lâu sau, ông ta mới cười khổ không thôi: "Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy!"Ông ta hiện tại hơn một trăm tuổi, dựa vào tài nguyên gia tộc mới có thể bước vào Nguyên Anh.Mà người ta, tuổi còn trẻ đã thành Nguyên Anh, tương lai tiền đồ là không thể đo lường, ngày sau sẽ đi được xa hơn so với ông ta.Thật sự là hàng so với hàng phải ném, người so với người phải chết.Ánh mắt Phương Thái Hà phức tạp, mình còn không nhìn người chuẩn xác bằng nữ nhi.Nhìn Phương Hiểu bình tĩnh, dáng vẻ tự nhiên hào phóng, hơn nữa còn có vài phần dung mạo tương tự với thê tử đã mất.Trong lòng Phương Thái Hà khẽ động, ánh mắt trở nên thâm thúy, trầm ngâm trong chốc lát sau, hỏi: "Hạ Ngữ có tới hay không?"Phương Hiểu lắc đầu, tỏ vẻ: "Con cũng không biết, nhưng có lẽ là sẽ không đến."Hạ Ngữ lúc trước tiến vào Kết Đan tầng 9, tự nhiên hy vọng có thể tiến thêm một bước. Nếu như có thể bước vào Nguyên Anh sớm hơn Trương Tòng Long một bước, có thể làm cho danh vọng Song Nguyệt Cốc tiến thêm một bậc.Phương Thái Hà nghe vậy, cũng không hỏi gì nữa, mà phất tay nói: "Được rồi, ta biết rồi."Đợi sau khi Phương Hiểu đi xuống, ánh mắt Phương Thái Hà lặng lẽ nheo lại, trong khóe mắt lóe ra tinh quang, giống như một gian thương tính toán tỉ mỉ.Thật lâu sau, giọng của ông ta vang vọng ở trong đại sảnh, quanh quẩn ở trên nóc nhà."Nhiều thế lực tồn tại như vậy, nếu Hiểu Nhi làm gia chủ, không chừng là người thích hợp nhất. Hy vọng lời Hiểu nhi nói hắn là Nguyên Anh là sự thật, vậy thì hắn sẽ giúp được nàng một tay! Phải đi gặp hắn trước đã!"Quá mấy ngày, Phương Thái Hà không ngồi yên được, quyết định đi gặp Lữ Thiếu Khanh.Xem thử vị thiên tài này ra làm sao.Phương Thái Hà đi tới chỗ Phương Hiểu sắp xếp cho Lữ Thiếu Khanh.Ông ta đứng ở ngoài cửa, nhìn cánh cửa quen thuộc, để lộ ánh mắt hồi ức.Y Nhân đã qua đời, hồi ức cũng hóa thành hư không.Hi vọng nàng phù hộ cho Hiểu Nhi. Trong lòng Phương Thái Hà âm thầm hồi ức thê tử của mình, sau đó bước lên định gõ cửa bước vào.Lữ Thiếu Khanh là Nguyên Anh, nếu cứ xông vào sẽ rất đường đột.Gõ cửa để thể hiện sự tôn kính của mình.Phương Thái Hà đang định gõ cửa, cửa lại đột nhiên mở ra từ bên trong.Tiêu Y xuất hiện trước cửa."Chào Phương thúc thúc, đã lâu không gặp."Tiêu Y cười rất là vui vẻ, Phương Thái Hà cảm thấy nụ cười của nàng trong trẻo như cam lộ sau mưa, làm cho người ta cũng phải vui vẻ theo."Tiểu Y chất nữ, đúng là đã lâu không gặp, ngươi tới Phương gia, là vinh hạnh của Phương gia chúng ta."Phương Thái Hà ưỡn cái bụng to của mình, mặt nở nụ cười hiền hòa, chẳng khác nào Phật Di Lặc, cười nói: "Trên đại điển Lăng Tiêu Phái, Tiểu Y chất nữ đại phát thần uy, đến nay ta cũng chưa quên tư thế oai hùng, bóng dáng thần võ của ngươi.""Lần này gặp lại, Tiểu Y chất nữ đã hơn trước kia nhiều, chắc là thực lực lại tinh tiến không ít đúng không? Đúng là thiên tài mà."Ông ta nói mấy câu, khen ngợi đến mức Tiêu Y sắp cười thành một đóa hoa rồi.Thiện cảm của nàng dành cho Phương Thái Hà tăng vọt.Ngày nào ta cũng bị Nhị sư huynh mắng ngu ngốc, ta thiếu chút nữa quên ta là thiên tài rồi."Ha ha." Tiêu Y cười đắc ý: "Phương thúc thúc quá khen, bình thường thôi, ta mà thiên tài gì chứ."Nhưng nàng cũng không quên chính sự, nói: "Phương thúc thúc, ngươi đến tìm Nhị sư huynh sao? Vào đi."Nhị sư huynh nói bảo ta nhìn mà làm, Phương thúc thúc biết nói chuyện như vậy, đương nhiên phải cho ông ta vào rồi.Phương thúc thúc tới đây, chắc cũng là vì chuyện của Hiểu tỷ tỷ.Phương Thái Hà đi vào theo Tiêu Y, vừa vào cửa, đã nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đang nằm trong lương đình.Phương Thái Hà chắp tay hành lễ: "Lữ công tử, đã lâu không gặp."Lữ Thiếu Khanh đứng dậy, trả lễ đơn giản: "Phương gia chủ."Sau đó, hai người chìm vào im lặng.Lữ Thiếu Khanh cứ ngồi trong lương đình, nhìn Phương Thái Hà, Phương Thái Hà thì sao, cũng đứng yên tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.Nơi này là chỗ thê tử của ông ta từng sống trước kia, theo lẽ thường, chủ nhân nơi này phải là ông ta mới đúng.Nhưng mà, Lữ Thiếu Khanh vừa ngồi xuống lương đình, Phương Thái Hà lập tức cảm thấy mình mới khách thăm.Phương Thái Hà vốn đang định chờ Lữ Thiếu Khanh mở miệng hỏi mục đích của ông ta.Lữ Thiếu Khanh lại không định mở miệng, hai người cứ đối diện như vậy.Tiêu Y đã chạy sang một bên từ lâu, kéo một cái ghế nhỏ đến ngồi trên bậc thang, nhìn hai người trong viện cách không đối diện.Cuối cùng, vẫn là Phương Thái Hà không thể không mở miệng trước.Hai người đối diện như vậy làm ông ta cảm thấy áp lực rất lớn.Ông ta nở nụ cười, cười gượng hai tiếng, làm tiếng cười tự nhiên một chút, mới nói: "Nghe nói Lữ công tử đã bước vào cảnh giới Nguyên Anh, thật đáng mừng."Lữ Thiếu Khanh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Phương Thái Hà.Ánh mắt đó làm Phương Thái Hà nhịn không được lo lắng, sao vậy, ta, nói bậy rồi sao?Phương Thái Hà vội vàng thầm kiểm tra lời vừa rồi một phen.Cũng không nói gì sai mà, nhưng sao hắn lại bày ra khuôn mặt và ánh mắt như vậy?Ngay lúc Phương Thái Hà hết sức khó hiểu, Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên hỏi một câu: "Hết rồi?""Hết, hết rồi, hả, hết cái gì?"Phương Thái Hà tự nhận rằng đầu óc mình cũng lanh lợi, coi như thông minh, còn chưa già đến mức hồ đồ.Nhưng mà ông ta thật sự không thể hiểu câu “hết rồi” này của Lữ Thiếu Khanh có ý gì.Phương Thái Hà rơi vào đường cùng, đành phải mở miệng hỏi, ông ta cười ha hả, ra vẻ hào sảng: "Lữ công tử, ta là người thô bỉ, có một số việc có lẽ chưa làm đầy đủ, Lữ công tử không cần ngại, cứ nói thẳng.""Ngươi là bạn của Hiểu Nhi, là khách nhân của Phương gia, có chuyện gì cứ việc nói thẳng. Ngươi không nói, là ta thất lễ rồi."Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, lập tức thể hiện thái độ: "Không có việc gì."Haizzz, còn nói là gia chủ nữa, không biết bày tỏ với người ta à.Keo kiệt.Thôi, vẫn nên làm ông ta đi mau mau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận