Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 276 - Nhẫn trữ vật có hàng tốt không?



Chương 276: Nhẫn trữ vật có hàng tốt không?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTuyên Văn Tâm cắn răng, không phục, hỏi: “Ngươi cố ý đi theo Cổ Liệt trưởng lão rời khỏi thành Lăng Tiêu sao?”Chuyện tới nước này, cũng không có gì phải giấu diếm nữa.Lữ Thiếu Khanh thoải mái thừa nhận: “Không sai. Khi ấy ta còn đang nghĩ nên dùng cớ gì để các ngươi đưa ta đi một đoạn.”“Không ngờ lão gia hỏa Cổ Liệt tri kỷ kia lại mời ta lên thuyền. Nói lại, ta còn chưa kịp nói lời cảm ơn gã ta đâu.”Chết nhanh quá, chưa kịp cám ơn.Tuyên Vân Tâm nhịn không được mà ôm lây lồng ngực đau đớn của mình.Cổ Liệt ép Lữ Thiếu Khanh lên thuyền chủ yếu là vì Tuyên Vân Tâm, là để cho nàng ta phán đoán sai lầm.Tuyên Vân Tâm còn một vấn đề nữa: “Ngươi đã đoán được ta cũng ở trên thuyền, vì sao không ra tay trong thành Lăng Tiêu?”Nàng ta hỏi xong, lại thấy ánh mắt yêu mến ngớ ngẩn kia của Lữ Thiếu Khanh.Ngực nàng ta trập chùng lại càng lợi hại hơn. “Nhắm đôi mắt thối kia của ngươi lại. Ánh mắt đó là thế nào hả?”“Ánh mắt nhìn thằng ngốc.” Lữ Thiếu Khanh thành thật trả lời, không hề che giấu sự khinh bỉ của mình dành cho Tuyên Vân Tâm.“Còn nói ngươi lắm mưu trí, để quên óc ở Điểm Tinh Phái à? Không mang đi sao?”“Các ngươi tới tham gia đại điển, gây phiền phức cho các ngươi ở thành Lăng Tiêu, ta chán sống à?”“Chưởng môn còn đang ôm một bụng oán khí với ta, ta nào dám chọc ông ấy?”“Lại nói, ở thành Lăng Tiêu chỉ có thể gây phiền phức chứ cũng không dễ làm thịt các ngươi.”Câu sau không hề che giấu, bày ra sát ý trần trụi, khiến cho lòng Tuyên Vân Tâm lạnh ngắt.Cái tên hỗn đản này, quả nhiên ta không nhìn lầm.Là một tên đại hỗn đản nhẫn tâm.Ta không nên khinh thường hắn.Tuyên Vân Tâm nhắm mắt, không muốn nói chuyện.Rơi vào tình cảnh này rồi, ngẫm lại nguyên nhân chủ yếu vẫn là do phán đoán sai lầm của nàng ta.Hiện giờ nàng ta đã không cách nào động đậy, Lữ Thiếu Khanh cũng không khá hơn chút nào.Hai người chỉ có thể chờ Kế Ngôn và Ô Mục phân thắng bại.Kế Ngôn thắng, Tuyên Vân Tâm nàng chết.Kế Ngôn thua, Tuyên Vân Tâm nàng sống.Không có con đường thứ hai.Thấy Tuyên Vân Tâm nhắm mắt, Lữ Thiếu Khanh tò mò.“Thế nào? Mệt mỏi sao? Đừng nha, chúng ta cửu biệt trùng phùng, không giao lưu một phen làm sao đi được?”“Từ sau khi từ biệt rời bí cảnh, ta rất nhớ ngươi.”Miệng hắn nói, hai mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm vào trữ vật giới chỉ bên hông Tuyên Vân Tâm: “Nhẫn trữ vật của ngươi chắc toàn hàng tốt nhỉ.”Hắn vừa dứt lời, Tuyên Vân Tâm không thể áp chế nổi thương thế trong cơ thể và cơn giận.Nàng ta bị Lữ Thiếu Khanh chọc giận tức tới nôn ra máu.“Phụt!”Tuyên Vân Tâm liên tục nôn ra mấy ngụm máu tươi mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.Rất đáng hận. Quá ghê tởm!Tuyên Vân Tâm thề cả đời này nàng chưa từng gặp kẻ nào đáng hận đáng ghê tởm như thế!“Ôi chao, sao ngươi lại nôn ra máu chứ?”Lữ Thiếu Khanh quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ?”Tuyên Vân Tâm lại muốn nôn ra máu, thậm chí nàng ta còn hận sao mình không nôn lên mặt Lữ Thiếu Khanh.Ta thành ra thế này không phải do ngươi bức sao?Không phải tại ngươi, ta có thể như vậy sao?Nàng ta phẫn hận nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, không hề che giấu sát ý: “Ngươi chờ đó, Ô sư thúc trở về nhất định ta sẽ chém ngươi thành muôn mảnh.”Lữ Thiếu Khanh nghe vậy chỉ coi thường: “Ngươi cho rằng lão gia hỏa kia có thể đánh được Đại sư huynh của ta sao?“Nằm mơ cũng không nên mơ giấc mộng phi thực tế nhường này.”Lữ Thiếu Khanh tin tưởng vào Kế Ngôn một trăm phần trăm.Chính mình còn có thể khiến cho Ô Mục phải ăn chút thiệt, Nguyên Anh này ấy à, Lữ Thiếu Khanh gọi là Nguyên Anh rởm.Chỉ là Nguyên Anh tầng hai thôi, làm sao có thể là đối thủ của Kế Ngôn?“Lại nói, ngươi cũng rất hèn hạ, an bài ba tên tiểu cường Long Trì Chân Nhân, còn gọi cả lão đầu Ô Mục này ra nữa. Quá xấu rồi.”Tuyên Vân Tâm không muốn nói chuyện. Ngươi thì tốt hơn chỗ nào?Đúng lúc này, khí tức kinh khủng phía xa xa đột nhiên biến mất. Chiến đấu đã kết thúc.Người nào thắng?Lữ Thiếu Khanh và Tuyên Vân Tâm không nhịn được mà đều nhìn lên trời.Lữ Thiếu Khanh chỉ nhìn thoáng qua liền thu lại ánh mắt.Hắn tin tưởng Kế Ngôn hoàn toàn, xưa nay Kế Ngôn chưa bao giờ khiến hắn thất vọng.Tuyên Vân Tâm thì ngược lại.Nàng không có được sự tin tưởng như Lữ Thiếu Khanh.Ô Mục là đệ nhất trưởng lão ngoại môn của Điểm Tinh Phái, là Nguyên Anh tầng hai.Nghe qua thì thực lực cũng không tệ.Nếu đối thủ là người khác, Tuyên Vân Tâm còn có lòng tin.Nhưng bây giờ đối thủ là Kế Ngôn. Nàng không có được lòng tin kia.Lữ Thiếu Khanh là sư đệ mà còn khó chơi như thế, thân là sư huynh, lại nổi tiếng lâu hơn, Kế Ngôn càng không cần phải nói.Hẳn là có thể thắng thôi. Dù sao Ô Mục cũng là Nguyên Anh tầng hai, mạnh hơn Kế Ngôn một chút.Tuyên Vân Tâm thầm động viên bản thân.Dù Ô sư thúc không đánh bại được Kế Ngôn, nhưng dựa vào thực lực của mình để tự vệ chắc hẳn không thành vấn đề.Việc liên quan đến mạng nhỏ của mình, Tuyên Vân Tâm cũng không thể không bắt đầu thấp thỏm không yên.Lữ Thiếu Khanh quan tâm an ủi: “Không cần lo lắng, là Ô sư thúc của ngươi bại.”Tuyên Vân Tâm phiền lòng muốn chết.Nàng ta bức thiết hy vọng Ô Mục nhanh chóng xuất hiện, giúp mình chơi chết Lữ Thiếu Khanh.“Ngươi nằm mơ đi. Kế Ngôn làm sao có thể là đối thủ của Ô sư thúc. Các ngươi chết đi!”Tuyên Vân Tâm hung tợn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.Nhưng nàng vừa dứt lời, một bóng hình màu trắng từ trên trời giáng xuống.Phiêu dật như tiên.Thấy Kế Ngôn trước mặt, trái tim Tuyên Vân Tâm hoàn toàn chìm xuống.Kế Ngôn xuất hiện, kết quả không nói cũng biết.Tuyên Vân Tâm quan sát, Kế Ngôn vẫn lạnh lùng, tuấn mỹ, không có lấy một vết thương.Có nghĩa là, Ô Mục không tạo thành bất kỳ uy hiếp gì với Kế Ngôn.Tuyên Vân Tâm dần tuyệt vọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận