Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 200 - Ta vừa gặp đã yêu nàng



Chương 200: Ta vừa gặp đã yêu nàngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTuyên Vân Tâm phẫn hận vô cùng nhưng cũng không dám tiến lên đối chất.Thời gian nàng ta tiếp xúc với Lữ Thiếu Khanh còn chưa tới một canh giờ.Nhưng nàng ta tin vào cách nghĩ của mình về Lữ Thiếu Khanh.Hèn hạ vô sỉ, má trái dán trên má phải, vừa không cần thể diện, vừa da mặt dày.Loại người như Lữ Thiếu Khanh nếu nàng ta ra mặt đối chất, ngược lại sẽ rơi vào bị động, bị hắn lợi dụng.Còn có một điểm quan trọng hơn là.Lữ Thiếu Khanh đem cả đạo tâm ra thề rồi.Tuyên Vân Tâm nhìn Lữ Thiếu Khanh ở phía xa, trong lòng một bụng lửa giận nhưng lại không có chỗ để phát tiết.Lữ Thiếu Khanh đúng là đã từng nhìn thấy y phục thiếp thân của nàng ta.Mặc dù đó là đồ nàng ta chưa từng mặc, nhưng đây là trò chơi chữ.Cho dù nàng ta có một trăm cái miệng, nàng ta cũng không thể biện luận rõ ràng.“Đáng hận, đáng chết."Tuyên Vân Tâm đứng đàng xa xa, trong lòng chưa bao giờ có hi vọng ánh mắt của mình có thể giết chết được người như lúc này.Nếu như có thể, nàng ta nhất định sẽ chém Lữ Thiếu Khanh thành muôn mảnh.Ngay vào lúc Tuyên Vân Tâm hận đến mức cắn răng, giọng Lữ Thiếu Khanh lại truyền tới.“Ta một lần nữa lấy đạo tâm ra thề, ta thật sự rất thích nàng."Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều tin.Không ai có dám lấy đạo tâm ra thề để làm trò đùa.Nếu nói dối, đạo tâm sẽ bị phản phệ.Sau khi Tuyên Vân Tâm nghe được liền ngây ngẩn cả người.Tên này đang nói thật sao?Sao, sao lại dám thề như vậy?Ánh mắt Tuyên Vân Tâm nhìn Lữ Thiếu Khanh lập tức trở nên phức tạp.Trong lòng không biết nên hận hay nên làm như thế nào.Nghe thấy lời này của Lữ Thiếu Khanh, trái tim nàng ta lại lần đầu tiên loạn nhịp.Chẳng lẽ, tên khốn kiếp kia, thật sự thích ta sao?Nhưng mà, chuyện này, không có lý do để như vậy.Tuyên Vân Tâm tin vào ánh mắt của mình.Người khác có lẽ sẽ vừa gặp đã yêu nàng ta.Nhưng Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối sẽ không như vậy.Nàng ta dám khẳng định Lữ Thiếu Khanh là một người cực kỳ khó chơi.Loại người này, tâm tư kín đáo, bụng dạ cực sâu, chuyện vừa gặp đã yêu tuyệt đối sẽ không thể xảy ra trên người hắn.Nhưng mà, Lữ Thiếu Khanh cũng lấy đạo tâm ra thề trước mặt mọi người.Như vậy là nói thật, không thể nào là lời nói dối được.Nhưng mà, nếu thích, vì sao chỉ cướp tiền không cướp sắc?Tuyên Vân Tâm bình thường tự xưng là tỉnh táo trầm ổn, gặp chuyện, nàng ta có thể tỉnh táo, duy trì lý trí, mặt không đổi sắc hóa giải vấn đề.Nhưng là vào thời khắc này, nàng ta lại không cách nào trầm ổn tỉnh táo, trái tim nàng ta đang rối loạn.Tuy nhiên, cuối cùng.Tuyên Vân Tâm cắn răng: “Người thích ta nhiều lắm, thêm một người như ngươi không nhiều, bớt đi ngươi cũng không ít."“Ta nhất định phải giết ngươi."Những người khác cũng khiếp sợ không thôi vì lời nói của Lữ Thiếu Khanh.Nhóm Ngu Sưởng kinh ngạc: “Tên tiểu tử khốn kiếp này, thật sự vừa gặp đã yêu?"Đối với chuyện tình cảm của tiểu bối, các trưởng bối cũng không tiện hỏi. Nhưng chuyện Lữ Thiếu Khanh vừa gặp đã yêu một nữ hài tử vẫn khiến bọn họ cảm thấy khó có thể tin.Làm người phụ nữ duy nhất, trong mắt Ti Dao lộ ra tia khen ngợi: “Dám yêu dám hận, tốt lắm."Lữ Thiếu Khanh bên dưới rất tức giận, Linh phù trong tay chiếu lấp lánh.Một đạo linh lực cuối cùng lúc nào cũng có thể sẽ bị chuyển vào để kích hoạt hoàn toàn.Không khí phát ra tiếng gió vù vù khiến cho mọi người có một loại cảm giác trĩu nặng.Một khi Linh phù bị kích hoạt, chung quanh sẽ hình thành một khu vực phong nhận vô tận.Đến lúc đó tất cả mọi người sẽ không cách nào thoát được.“Nỗi sỉ nhục hôm nay ta sẽ nhớ kỹ."“Các ngươi cút hết cho ta, còn không cút, ta sẽ đồng quy vu tận với các ngươi."Sự tình phát triển đến nước này, đông đảo các tu sĩ cũng đã tin tưởng Lữ Thiếu Khanh.Đã lấy đạo tâm ra thề rồi mà còn không tin nữa thì cũng khinh người quá đáng thật.Đồng thời, Ngu Sưởng ở trên trời cũng hiển lộ thân ảnh đúng lúc.Khí tức đại năng Nguyên Anh khiến trong lòng mọi người run rẩy.“Chư vị, còn hai ngày nữa đại điển mới bắt đầu, không cần phải vội."“Hai ngày sau, Lăng Tiêu phái sẽ mở rộng sơn môn, hoan nghênh chư vị đến."“Mau giải tán đi!"Giọng Ngu Sưởng rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo uy nghiêm vô tận, rơi vào trong tai mọi người. vô cùng rõ ràngLần này, đông đảo tu sĩ không muốn lui cũng phải lui.Không ai có đủ lá gan để đi trêu chọc một vị đại năng Nguyên Anh.Lữ Thiếu Khanh nhìn đám người tản đi liền thu hồi Linh phù, trong lòng khó chịu, mắng: “Phiền phức chết đi được.”Tiêu Y cùng Doãn Kỳ xuống tới, trên mặt Doãn Kỳ mang nụ cười vui vẻ.“Quá tốt rồi, ngươi hết giành đại sư huynh với ta rồi."“Ngươi cút đi, ai thèm giành với ngươi? Ngươi yêu ai thì yêu đi.”Lữ Thiếu Khanh không cao hứng, hỗn đản, ta là nam nhân, làm sao có thể thích nam nhân.Hai mắt Tiêu Y phát sáng, nhìn Lữ Thiếu Khanh từ trên xuống dưới."Nhị sư huynh, không nhìn ra huynh lại là người như vậy đấy.”“Lúc ấy trong rừng cây rốt cuộc hai người đã làm gì rồi?”Lữ Thiếu Khanh thật sự không muốn để ý đến vị sư muội trong đầu toàn những suy nghĩ bẩn thỉu này.“Cút đi, đừng làm phiền ta.”Hôm nay bị người ta chặn cửa, hắn không thể không ra mặt giải quyết chuyện này.Trong lòng hắn rất khó chịu, nếu như bị người ta ngẫu nhiên gặp phải, hiểu lầm giữa hắn và Hạ Ngữ có gian tình thì hắn cũng không tức giận lắm.Nhưng chuyện này từ đầu đến cuối đều toát ra mùi âm mưu.Nếu nói không có ai đứng đằng sau xúi giục thúc đẩy, Lữ Thiếu Khanh là người đầu tiên không tin.Thế nhưng, đến giờ hắn vẫn chưa thể nào tìm được chủ mưu đứng sau.Trong lòng hắn cảm thấy ấm ức vô cùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận