Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1082: Tôn nghiêm

Chương 1082: Tôn nghiêmChương 1082: Tôn nghiêm
liên quan đến cái tên Tiểu Bạch Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ: "Thật muốn đá huynh xuống mà!" Cuối cùng tiểu bạch hổ cũng nhẹ nhàng thở ra. Không thể chiếu cố cả hai bên, bị kẹp ở giữa rất dễ găp họa. Cả hai bên đều là người mình không đắc tội nổi. Đời hổ quá khổi Tiểu bạch hổ nước mắt rưng rưng ngã vào lòng Tiêu Y. Bảo bảo cần được an ủi. "Tiểu Bạch, ngươi khóc cái gì?" Tiêu Y vỗ vỗ đầu tiểu bạch hổ, không rõ vì sao nó lại khóc. Chít chít. Tiểu viên hầu không vui kêu lên. Cái †ên Tiểu Bạch là của nó.
Tiểu bạch hổ cũng không vui, mặc dù cái tên này chẳng ra sao nhưng cũng là chủ nhân đặt cho ta, dựa vào cái gì mà cho ngươi?
Nó không khóc nữa mà chui ra từ trong lòng Tiêu Y gầm lên với tiểu viên hầu.
Gia hỏa đến sau kia, đừng có cướp tên của ta.
Tiểu viên hầu dựa lên thành thuyền, từ trên cao nhìn xuống nhe răng trợn mắt với tiểu bạch hổ.
Đây là tên của ta. Ta mới tên là Tiểu Bạch.
Nói xong, nó còn đứng dậy khoe ra toàn thân lông trắng.
Tiểu bạch hổ không cam lòng yếu thế, cũng nhảy lên boong tàu, rung rung toàn thân, gầm rú.
Muốn đánh nhau sao?
Tiểu viên hầu không sợ tí nào, quơ quơ móng vuốt.
Sợ ngươi à?
Tiêu Y vội gọi hai con linh sủng lại: "Các ngươi chớ có làm ồn, ngoan ngoãn yên tĩnh cho ta, không nên quấy rầy Đại sư huynh."
Nàng nhìn thoáng qua Kế Ngôn, nhưng hẳn ta không có phản ứng gì, như thể đang đắm chìm trong tu luyện, hoàn toàn thờ ơ với bên ngoài.
Một khì một hổ, dù chỉ thấp giọng gầm gừ nhưng không ai phục ai.
Bọn chúng kêu lên với Tiêu Y muốn nàng phân xử.
Tiêu Y lập tức rơi vào thế khó xử.
Nếu là linh sủng của người khác, nàng sẽ lập tức bênh con của mình.
Nhưng tiểu viên hầu là linh sủng của Đại sư huynh nàng, không nể mặt khỉ cũng phải nể mặt Đại sư huynh.
Tiêu Y nghĩ nghĩ một hồi, bèn hỏi ý một khỉ một hổ: "Hay các ngươi dùng chung cái tên này, được không?”
Một khỉ một hổ rất ăn ý lắc đầu, thái độ cực kỳ kiên quyết. Cái tên này chỉ có thể dùng riêng, không được dùng chung với người khác.
Tiêu Y nhức đầu: "Các ngươi thế này ta cũng rất khó xử."
"Hay để Nhị sư huynh quyết định đi?"
Nhị sư huynh đa mưu túc trí, nhiều ý đồ xấu, thế nào cũng có biện pháp giải quyết.
Nghe thấy muốn gọi Lữ Thiếu Khanh đến, một hổ một khỉ hết sức ăn ý lắc đầu, kiên quyết không đồng ý.
Thôi đi, đại ma đầu kia mà đến, chúng ta sẽ rất thảm.
Đồng thời, tiểu viên hầu cùng tiểu bạch hổ nhìn nhau, lại lần nữa rất ăn ý, chỉ có hai đôi mắt là đầy kiên định.
Cái tên này, ai tới cũng không cho.
Với hai con linh sủng, đây không chỉ đơn giản là một cái tên, mà còn liên quan đến tôn nghiêm của chúng.
Nhưng người không muốn tới lại vẫn tới.
Lữ Thiếu Khanh từ trong khoang thuyền đi ra, nhìn tiểu bạch hổ và tiểu viên hầu mắt to trừng mắt nhỏ, không khí có vẻ không vui.
"Làm gì?"
Lữ Thiếu Khanh quát lên: "Hai các ngươi lại muốn tạo phản hả?"
Thấy Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, tiểu viên hầu và tiểu bạch hổ không hẹn mà cùng cụp đuôi rũ mắt, tỏ ra cực kỳ kính cẩn nghe lời.
Không thể trêu vào đại ma đầu này được.
Tiêu Y thấy vậy, vội vàng nói ra vấn đề của hai con linh sủng.
"Không phải chỉ là một cái tên nát thôi sao? Có gì hay ho đâu mà tranh giành? Đánh một trận, đứa nào thẳng gọi là Tiểu Bạch, đứa nào thua ta cạo lông đứa đó, gọi là Bạch Mao."
Nếu bảo đánh nhau phân thắng bại để quyết định cái tên thuộc về ai, một khỉ một hổ sẽ không có ý kiến gì.
Nhưng mài!
Hai con linh sủng không đồng ý với hình phạt khi thua trận.
Thua thì sẽ bị cạo lông, khác gì cởi sạch quần áo?
Truyền ra ngoài, còn có mặt khỉ mặt hổ nữa không?
Chuyện tên sau này ta có thể tự mình thong thả giải quyết, đừng có để đại ma đầu nhúng tay vào.
Một khỉ một hổ liếc nhau một cái, đều hiểu được ý tứ trong mắt đối phương.
Kết quả là, rất ăn ý kêu lên.
Ý là không cần. Bọn chúng không tranh cái tên này nữa.
Lữ Thiếu Khanh cười ha hả: "Trễ rồi!"
Hắn vung tay lên, tiểu viên hầu và tiểu bạch hồ đều bị ném xuống đất.
Lữ Thiếu Khanh nói với chúng: "Đánh. Nhất định phải đánh cho ta. Đứa nào thắng là Tiểu Bạch, đứa nào thua sau này sẽ gọi Bạch Mao."
"Nhị sư huynh, cái này!" Tiêu Y cũng trợn tròn hai mắt, nhìn hai con linh sủng dưới đất, nàng lo lắng hỏi: "Nhị sư huynh, làm thế có ổn không?"
"Có gì không ổn?" Lữ Thiếu Khanh hỏi lại.
"Vì cái tên mà ngay từ đầu quan hệ giữa bọn chúng đã không tốt, bây giờ làm to chuyện ra sẽ càng căm hận đối phương."
"A?" Lữ Thiếu Khanh hơi kinh ngạc hỏi lại: 'Biết động não rồi à?"
Có thể nghĩ tới đây đã không tệ rồi.
Hai con linh sủng không vừa mắt nhau, hiện tại có người đè ép tạm thời sế không lật trời. Sau này nếu thực lực chúng mạnh lên, không ai ép được, sớm muộn gì cũng sẽ đánh nhau.
Chẳng bằng bây giờ để bọn chúng giải quyết mâu thuẫn luôn đi.
Đánh một trận, quyết định xem ai là lão đại, ai là lão nhị.
Lữ Thiếu Khanh hỏi Tiêu Y: "Vậy muội có cách nào tốt hơn không?"
Tiêu Y lắc đầu, nàng nào có cách gì.
Một bên là linh sủng của mình, một bên là linh sủng của Đại sư huynh.
Ép ai cũng không được, cho nên nàng rất khó xử.
"Nhưng mà, Nhị sư huynh, bọn chúng một là Kết Đan kỳ sơ kỳ, một là Kết Đan kỳ hậu kỳ, nếu đánh nhau khỉ nhỏ sẽ bị thiệt.
Tiểu viên hầu đi theo Kế Ngôn, lại được Lữ Thiếu Khanh thao luyện một hồi, thực lực tăng nhanh, nhưng nó vẫn còn nhỏ, thực lực hiện tại chỉ ngang với Kết Đan sơ kỳ, hơn nữa còn là loại mới nhập môn, cảnh giới tầng một.
Mà thực lực của tiểu bạch hổ mạnh hơn tiểu viên hầu nhiều lắm, đi theo Tiêu Y lăn lộn trong Tuyệt Phách Liệt Uyên hai năm, thực lực đã đạt tới Kết Đan hậu kỳ từ lâu, ít nhất là đã bước lên cảnh giới Kết Đan kỳ tầng tám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận