Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1846

Chương 1846
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Hồ Tuyết hơi chần chờ một chút, sau đó mặt lộ vẻ kiên định: “Không sợ, có tiền bối ở đây, ta không sợ.”
Nói đùa, mấy người các ngươi thấp nhất cũng là cảnh giới Hóa Thần, liên thủ, ngoài Luyện Hư kỳ, còn sợ ai?
Hồ Tuyết không cho rằng đi theo Lữ Thiếu Khanh bọn hắn có thể gặp được nguy hiểm gì.
Tất cả mọi người đều là tộc Tẩu Thú, có thể có nguy hiểm bao nhiêu chứ?
Bởi vì có sự tồn tại của kẻ địch tộc Phi Cầm, tộc Tẩu Thú vô cùng đoàn kết.
Cho nên Hồ Tuyết không cho rằng theo Lữ Thiếu Khanh đến Kỳ thành có thể gặp nguy hiểm gì.
Hồ Tuyết cảm thấy, tệ nhất là huyết mạch không thuần, bị đuổi ra khỏi Kỳ thành thôi.
Đến lúc đó không được, hắn ta liền trở lại nơi này.
“Được rồi, đi Kỳ thành, lâu lắm rồi chưa tới đó, ta cũng sắp quên mất Kỳ thành như thế nào rồi.”
Tiêu Y không kìm được che miệng, cúi đầu cười trộm.
Rõ ràng mới là kẻ bốn năm mươi tuổi lại bày ra dáng vẻ sống mấy trăm tuổi.
Nhị sư huynh không giả vờ non xanh mà đi giả vờ già.
“Nhưng trên đường đi, ta không muốn ngươi quá nhiều chuyện.”
Hồ Tuyết vui mừng, liên tục gật đầu: “Vâng, ta hiểu.”
Đi theo bên cạnh nhân vật lớn, điểm đầu tiên là miệng phải ngậm thật chặt.
“Lấy đạo tâm ra thề, sẽ không phản bội chúng ta.”
Hồ Tuyết lại hơi chần chờ một chút, hồ ly trời sinh tính giảo hoạt, lời này của Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng hắn ta không kìm được hơi hoài nghi không biết Lữ Thiếu Khanh bọn hắn định làm gì.
Tuy nhiên chỉ là chần chờ một chút, Hồ Tuyết liền tranh thủ thời gian thề.
Sau khi thề xong, Hồ Tuyết đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi bất an, cảm thấy giống như lên phải thuyền giặc.
Trong lòng an ủi bản thân, đi theo các vị tiền bối là kỳ ngộ to lớn, không thể để bỏ lỡ.
Dù thế nào đi nữa bọn hắn cũng là tộc Tẩu Thú, là người một nhà, bọn hắn coi như muốn gây chuyện thì cũng không thể làm lớn quá, cũng không thể đi giết Vương đúng không?
Yên tâm yên tâm.
An ủi bản thân một phen, làm dịu bất an trong lòng, Hồ Tuyết lộ ra nụ cười nhiệt tình nói với Lữ Thiếu Khanh: “Tiền bối, bây giờ chúng ta xuất phát chứ?”
“Lên đường đi.” Lữ Thiếu Khanh gật đầu, có dẫn đường, đi Kỳ thành trước thăm dò rõ tình hình rồi mới quyết định.
Chim ngốc với sư phụ cùng xảy ra vấn đề, tìm hiểu kỹ hẵng tính.
“Nhị sư huynh, cứ để hắn theo chúng ta như vậy à?” Tiêu Y thấp giọng hỏi thăm, Hồ Tuyết ở phía trước dẫn đường.
Nếu như chỉ dựa vào phi hành, cho dù là Hóa Thần kỳ, không ngủ không nghỉ đi đường cũng phải mất một, hai năm mới đến được Kỳ thành.
Yêu giới tuyệt đối không nhỏ hơn Thập Tam Châu của nhân giới.
Nhưng yêu thú cũng không phải đầu óc ngu si, gì cũng không biết.
Thứ nhân giới có, Yêu giới cũng có.
Truyền tống trận, phi thuyền, tọa kỵ các loại, Yêu giới đều có.
Yêu thú tu luyện có trí linh đã không khác gì so với nhân loại.
Tất cả mọi người đều là tu sĩ dưới thiên đạo.
Giờ Hồ Tuyết đang dẫn bọn hắn tiến đến một tòa thành lớn có truyền tống trận, cần đi qua vài chục lần truyền tống trận mới có thể đến được Kỳ thành.
Đối với câu hỏi của Tiêu Y, Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược một câu: “Làm sao? Muội có ý kiến à?”
Đối với việc Hồ Tuyết trở thành người dẫn đường của đoàn mình, Tiêu Y có mấy phần lo lắng.
Tiêu Y lắc đầu, nói ra lo lắng của mình: “Nhị sư huynh, huynh không cảm thấy hắn có chút vấn đề sao?”
“Nơi này cách Kỳ thành xa như vậy, hắn có thể biết được chuyện của tiểu Hồng?”
“Yêu giới có phương thức truyền tin qua lại của Yêu giới thì có gì kỳ quái?” Lữ Thiếu Khanh xem thường: “Muội tưởng rằng chỉ có nhân giới là nơi phát đạt? Yêu giới là nơi nghèo khó lạc hậu à?”
Cái này cũng có thể giải thích được.
Tiêu Y gật gật đầu, nhưng nàng vẫ lo lắng: “Cách ăn nói và kiến thức của hắn không giống người ở khu vực hẻo lánh, để hắn đi theo không vấn đề gì sao?”
Lữ Thiếu Khanh vui mừng, cảm thán: “Đầu óc ngu xuẩn của muội cuối cùng cũng khai khiếu, không uổng phí ta bình thường dạy bão.”
“Còn tưởng rằng muội đi theo Đại sư huynh lâu như vậy, đầu óc thành bã đậu rồi.”
Tiêu Y trợn trắng mắt, thật là, lúc này cũng không quên đá xéo Đại sư huynh.
“Ta vẫn luôn rất thông minh.”
“Thông minh cái rắm.” Lữ Thiếu Khanh không khách khí khinh bỉ: “Nếu muội thông minh, vì sao muội còn hỏi loại câu hỏi ngu xuẩn này?”
“Nếu hắn không có loại kiến thức này, muội cảm thấy ta sẽ để cho hắn đi theo?”
Tìm dẫn đường, cũng phải tìm có kiến thức dẫn đường.
Hồ Tuyết mặc dù thân ở nơi hẻo lánh lại biết rất nhiều thứ, không giống một kẻ nhà quê hương dã.
Đây cũng chính là nguyên nhân Lữ Thiếu Khanh đồng ý để hắn ta dẫn đường.
Thông minh, có kiến thức, có chút thực lực, nhưng không mạnh, dạng người này không thích hợp dẫn đường thì còn có thể là ai?
Kế Ngôn bỗng nhiên mở miệng: “Xông thẳng đến đô thành tộc Tẩu Thú, đệ không sợ à?”
Lữ Thiếu Khanh liếc mắt nhìn nhìn Kế Ngôn: “Huynh sợ?”
Kế Ngôn thản nhiên cười, chẳng muốn trả lời câu hỏi này của Lữ Thiếu Khanh.
“Đi Kỳ thành điều tra rõ trước đã, tộc Tẩu Thú và tộc Phi Cầm là kẻ địch, có lẽ có ít tình báo.”
“Không tìm hiểu được thì nghĩ cách đi Phượng thành, tìm Liễu Xích, nhưng nơi đó có thể là chỗ nguy hiểm nhất.”
Khoảng cách giữa Kỳ thành và Phượng thành không phải xa, với cảnh giới của bọn hắn, chỉ cần mấy ngày là có thể tới nơi.
“Chỗ nguy hiểm nhất?” Tiêu Y không rõ: “Chẳng lẽ không phải Kỳ thành sao?”
“Ngu chết đi được.” Lữ Thiếu Khanh mắng: “Muội đúng là khen không được mà, mới khen muội được hai câu, đầu óc muội lại không dùng được rồi à?”
“Chim ngốc biến mất, sư phụ bị thương, muội thật sự cho rằng do tộc Tẩu Thú làm à?”
“Nếu tộc Tẩu Thú mà tài giỏi như vậy thì đã làm lâu rồi, sao còn cần chờ tới bây giờ? Ta đoán không nhầm thì chắc chắn là nội bộ tộc Phi Cầm đáu tranh, có người không muốn chim ngốc thượng vị.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận