Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 964. Trưởng lão Thôi gia, quỷ hẹp hòi?



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNam nhân trung niên treo lơ lửng trên không trung, từ trên cao nhìn xuống, giống như tuyệt thế cường giả hàng lâm, áp chế mọi thứ ở nơi này.Lão lạnh lùng nhìn mọi người, một đôi mắt như kền kền quét qua mọi người, làm cho Đàm Linh và Thôi Thanh không dám đối diện.Chẳng qua lúc lão nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, phát hiện Lữ Thiếu Khanh đang nhìn chằm chằm lão.Ánh mắt hai người nhìn nhau, Lữ Thiếu Khanh không lùi bước khiến nam nhân trung niên âm thầm kinh ngạc.Vậy mà lại có người dám đối diện với lão, chịu đựng được uy áp của lão như vậy sao?Tiểu tử này là ai?Nam nhân trung niên tạm thời không để ý tới Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt dừng lại trên người Đàm Linh.Trong lòng Đàm Linh bồn chồn, nhìn nam nhân trung niên thi lễ: "Bái kiến Thôi trưởng lão."Thôi Chương Minh, trưởng lão Thôi gia, trưởng lão ngoại môn của Thánh Địa.Lão có một huynh trưởng, được xưng là người đứng đầu Nguyên Anh.Thôi Chương Minh vẫn lạnh lùng nhìn Đàm Linh, thật lâu sau mới nói: "Đàm Linh, ngươi cố ý tới khiêu khích Thôi gia chúng ta sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Thôi gia chúng ta dễ bắt nạt sao?"Vẻ mặt mù mịt, giọng nói lạnh như băng, làm cho người ta có một loại áp lực cực lớn.Đàm Linh cũng kiêng kị Thôi Chương Minh không thôi, nàng ta thành thật nói: "Chuyện lần này không liên quan đến ta."Đồng thời trong lòng mắng to Lữ Thiếu Khanh hỗn đản, đều là Lữ Thiếu Khanh gây phiền toái cho nàng ta.Thôi Thanh lập tức nói: "Thúc tổ, là Đàm Linh đả thương người của chúng ta trước."Thôi Chương Minh nhìn Đàm Linh: "Đàm Linh, ngươi thật to gan."Đàm Linh vẫn nói câu kia: "Việc này không liên quan đến ta, Thôi trưởng lão ngươi không tin ta cũng không có cách nào."Đàm Linh không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không vì thân phận Thôi Chương Minh mà sợ hãi.Nàng ta là đệ tử của trưởng lão thứ hai, thân phận không thấp hơn trưởng lão ngoại môn của Thôi Chương Minh."Nếu không phải ngươi làm, chẳng lẽ là hắn?" Thôi Thanh chỉ vào Lữ Thiếu Khanh.Đàm Linh nói: "Không sai, chính là hắn."Giọng Đàm Linh mang theo tức giận, hành động của Lữ Thiếu Khanh khiến nàng ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.Thôi Thanh quát: "Các ngươi là một nhóm, ai làm có gì khác nhau sao?"Ánh mắt Thôi Chương Minh dừng trên người Lữ Thiếu Khanh: "Thật to gan."Lữ Thiếu Khanh không sợ ánh mắt của lão, điều này làm cho lão coi trọng thêm vài phần: "Tiểu tử, báo tên đi."Thôi Thanh thay Lữ Thiếu Khanh nói ra tên: "Thúc tổ, hắn chính là Trương Chính."Mặc dù có suy đoán, sau khi Thôi Chương Minh nghe xong, ánh mắt vẫn không nhịn được sắc bén như dao găm, nhìn thẳng vào Lữ Thiếu Khanh. Giống như muốn phanh thây xé xác Lữ Thiếu Khanh.Người khiến Thôi gia bỏ ra ba ngàn vạn viên linh thạch, làm trên dưới Thôi gia hận thấu xương.Lần này người tham gia tỷ thí quá nhiều, người đặt cược cũng nhiều, vốn định kiếm được một khoản trong lần tỷ thí này.Kết quả lại có một Kế Ngôn lao ra, một ăn ba, Thôi gia suýt chút nữa thua sạch cả quần.Chỉ riêng Lữ Thiếu Khanh đã kiếm được ba ngàn vạn, Thôi gia tổn thất thảm trọng, suýt chút nữa không hồi được vốn.Cho nên Thôi Chương Minh ngay lập tức có sát ý với Lữ Thiếu Khanh.Lão hận không thể lập tức ra tay, giết chết Lữ Thiếu Khanh, tàn nhẫn xả giận.Nhận thấy được sát khí của Thôi Chương Minh, Lữ Thiếu Khanh buồn bực.Nhỏ mọn như vậy sao?Đại ca ngươi hãm hại ta, ta cũng không tìm Thôi gia ngươi tính sổ, ngươi thì tốt rồi, ngược lại lại nổi lên sát ý với ta?Tâm tư Lữ Thiếu Khanh xoay chuyển, trong lòng dần dần có suy nghĩ.Thôi Chương Minh cũng mở miệng, giọng nói lạnh thấu xương: "Linh thạch không dễ kiếm như vậy đâu."Lữ Thiếu Khanh gật đầu, đồng ý, có cảm giác như gặp được tri âm: "Đúng, đúng, ta cũng cảm thấy kiếm chút linh thạch rất khó khăn. Điều càng nguy hiểm chính là còn có ma quỷ nhìn chằm chằm linh thạch của ngươi, trăm phương ngàn kế muốn cất giấu linh thạch của ngươi, cuộc sống này quá khó khăn."Lữ Thiếu Khanh u oán không thôi, nhớ tới tiểu đệ ma quỷ, hắn cũng rất đau lòng.Những người khác không biết ý tứ thật sự trong lời nói của hắn, chỉ cho rằng hắn đang giễu cợt Thôi Chương Minh.Thôi Chương Minh tức giận đến tóc tung bay, nộ khí tăng mạnh, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Thật can đảm, ngươi muốn chết."Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, có chút tức giận, càu nhàu cũng đắc tội ngươi sao?"Ngươi đang kêu cái gì? Ta cũng không phải đang nói ngươi, quỷ keo kiệt."Không thể nhịn."Tiểu tử..." Thôi Chương Minh chỉ vào Lữ Thiếu Khanh khiêu chiến: "Ra đây, đánh một trận với ta..."Đối mặt với sự khiêu chiến của Thôi Chương Minh, Lữ Thiếu Khanh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối: "Không."Thôi Chương Minh ngạc nhiên, sau đó cười lạnh không thôi: "Ngươi còn là người Thánh tộc sao?"Người Thánh tộc khi đối mặt khiêu chiến, dù biết rõ không địch lại nhưng cho dù là chết, cũng sẽ không không lùi bước.Đối với người Thánh tộc mà nói, mặt mũi quan trọng hơn tính mạng.Nhưng đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói, đây là hành vi não tàn.Nếu không có lợi thì đánh đánh giết giết làm gì?Chút thời gian đó, trở về ngủ không tốt hơn sao?Thôi Thanh không nhịn được cười ha ha, ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh mang theo khinh bỉ nồng đậm."Đàm Linh, đây là người của ngươi sao? Hèn nhát. Chẳng những làm cho ngươi mất mặt, cũng làm cho trưởng lão thứ hai mất mặt."Sắc mặt Đàm Linh cực kỳ khó coi, tên hỗn đản này, một chút lòng xấu hổ cũng không có sao?Cho dù không địch lại, ngươi cũng phải tìm chút lý do từ chối chứ, nào có trực tiếp từ chối như vậy được?"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Đàm Linh thấp giọng quát Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi đừng ở đây làm ta mất mặt xấu hổ."Lữ Thiếu Khanh cảm thấy kỳ quái: "Có gì mà phải mất mặt? Vừa nhìn liền biết lão rất mạnh, ta yếu như vậy, đồng ý làm gì? Hơn nữa, lão mạnh như vậy mà còn muốn đến bắt nạt loại tồn tại nhỏ yếu như ta, nhắc đến, người mất mặt nhất phải là lão mới đúng?"Chưa xong, Lữ Thiếu Khanh còn nói với Thôi Chương Minh: "Thân là đệ đệ của người đứng đầu Nguyên Anh, nhất định rất mạnh nhỉ? Kém nhất cũng là người đứng thứ hai Nguyên Anh nhỉ?" Hết chương 964.

Bạn cần đăng nhập để bình luận