Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1062: Ngươi cắn ta (2)

Chương 1062: Ngươi cắn ta (tt).
Thực lực Lăng Tiêu Phái hiện tại đương nhiên so ra kém toàn bộ Hàn Tỉnh, sở dĩ Lăng Tiêu Phái có thể ngăn cản được tiến công của quái vật đều dựa vào sức mạnh đoàn kết trên dưới một lòng của Lăng Tiêu Phái, dựa vào trận pháp mới ngăn cản được.
Hơn nữa còn đã mất đi một vị cường giả Hợp Thể cảnh.
Nếu như không có những quái vật này làm tiêu hao, thực lực tích lũy từ ngàn năm nay của Lăng Tiêu Phái ít nhất có thể có một chỗ cắm dười ở Trung Châu.
Đâu phải chỉ gói gọn ở Thanh Châu, chia đều thiên hạ với loại môn phái như Quy Nguyên Các.
Đối với lời của Lữ Thiếu Khanh, Mộc Vĩnh lựa chọn bỏ qua.
So với Lữ Thiếu Khanh, lời của Kế Ngôn vẫn khiến người ta tin phục hơn.
Hơn nữa nhìn Kế Ngôn cũng không giống người nói láo.
Mộc Vĩnh hỏi Kế Ngôn:
"Các ngươi làm như thế nào để đóng khe hở hư không?”
Đây mới là vấn đề Mộc Vĩnh quan tâm.
Khe hở hư không nơi này không đóng lại, những quái vật kia liên tục không ngừng dũng mãnh tiến đến, Thánh địa chưa chắc đã có thể đối phó được.
Thánh tộc không chống đỡ được thì trên Hàn Tinh không có bất kỳ thế lực nào có thể đối phó được.
Đến lúc đó Hàn Tinh trầm luân, Thánh tộc coi như xong đời. Kế Ngôn lắc đầu:
"Ta cũng không biết."
Vẻ mặt Mộc Vĩnh ảm đạm, quang mang trong mắt tán đi.
Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào sao?
Còn bên này Kế Ngôn dừng lại một chút, suy nghĩ, cuối cùng vẫn bán đứng Lữ Thiếu Khanh, hắn ta chỉ vào Lữ Thiếu Khanh nói sự thật: 'Lúc ấy sau khi đệ ấy độ kiếp thì khe hở đã đóng lại."
Lữ Thiếu Khanh giơ ngón tay giữa lên với sư huynh mình, vô cùng khinh bỉ:
"Khốn kiếp, có ai bán đứng sư đệ như huynh không?"
Lời của Kế Ngôn khiến đám người Mộc Vĩnh, Đàm Linh lại một lần nữa giật mình.
Ánh mắt Mộc Vĩnh sáng rực nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh:
"Chẳng trách hắn nói ngươi rất đặc biệt, hóa ra ngươi thật sự có thể khiến khe hở mở ra hoặc đóng lại."
Lữ Thiếu Khanh bị dọa đến mức quên cả thương thế của mình, nhảy lên nhưng lại nhanh chóng kêu thảm nằm xuống.
"Đau chết mất."
Mỗi một đoạn xương trên người đều đang kêu thảm, mỗi một khối huyết nhục đều đang gầm thét, đau đến mức Lữ Thiếu Khanh chảy cả nước mắt.
Hắn hung tợn nhìn chằm chằm Mộc Vĩnh, đằng đằng sát khí, chỉ vào Mộc Vĩnh cả giận nói:
"Ngươi nói hươu nói vượn nữa, ta làm thịt ngươi."
Lữ Thiếu Khanh không muốn bị dán lên mình nhãn hiệu đặc biệt.
Dán lên nhãn hiệu đặc biệt nghĩa là hắn sẽ không giống những người khác. Muốn làm việc khiêm tốn gì đó cũng không được.
Thậm chí còn trở thành Đường Tăng trong mắt người khác.
Đặc biệt gì đó hắn tuyệt đối không muốn, bình thường, không đáng chú ý mới là điều hắn muốn.
Mộc Vĩnh không tức giận, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng như nhìn thấy đại mỹ nữ.
"Chẳng trách sau khi ngươi tiến vào hắn lại đích thân xuất thủ, hóa ra hắn đã sớm biết ngươi khác mọi người."
"Trước đó ta chỉ là suy đoán, nhưng bây giờ ta có thể khẳng định, ngươi tuyệt đối có thể đóng được khe hở."
Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn:
"Huynh có thể giết hắn không? Ta dạy cho huynh chiêu ban nãy ta vừa sử dụng, thế nào?"
"Đánh chết tên ma tộc thần tăng quỷ ghét này cho ta, giết chết hắn nghiền xương hắn thành tro, phân giải hắn thành phân tử nhỏ nhất trên thế giới này..."
Lúc này Kế Ngôn cũng hữu tâm vô lực, lắc đầu:
"Tình hình của ta và đệ không khác gì mấy. Đệ không thỏa mãn hắn, sao chúng ta có thể rời đi?"
Tiêu Y bên cạnh sau khi nghe xong liền hiểu ra.
Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đều đã bị thương, thực lực không còn lại một phần mười, đối mặt với cao thủ thần bí Mộc Vĩnh này, hai người liên thủ cũng đánh không lại.
Bây giờ có vẻ như phải hoàn thành nguyện vọng của hắn ta thì mới có thể rời đi.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng Tiêu Y hết sức tức giận. Đúng là một tên đáng ghét.
Tiêu Y rất muốn mở miệng ân cần hỏi thăm Mộc Vĩnh một phen.
Nhưng nghĩ đến tình trạng hai vị sư huynh của mình, Tiêu Y chỉ có thể từ có tiếng trở thành không tiếng, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Mộc Vĩnh, trong lòng đang không ngừng ân cần thăm hỏi Mộc Vĩnh.
Mộc Vĩnh cười ha ha một tiếng, vô cùng bội phục với sự hiểu rõ lí lẽ của Kế Ngôn:
"Không sai, chỉ cần giúp đóng khe hở lại các ngươi liền có thể rời đi, muốn đi đâu thì đi đó, ta tuyệt đối không ngăn cản".
"Ngược lại, đến lúc đó ta sẽ đích thân bảo hộ các ngươi, để các ngươi rời đi, bảo vệ các ngươi an toàn trên Hàn Tỉnh."
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh âm u nhìn chăm chăm Mộc Vĩnh:
"Xem ra ta không giúp ngươi không được."
Mộc Vĩnh cười lên, vừa định nói chuyện bỗng nhiên trên bầu trời lại một lần nữa truyền đến tiếng rống giận dữ của quái vật.
Quái vật vẫn đang dừng lại gâm hét lên, ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng gầm đỉnh tai nhức óc.
Đôi mắt đỏ ngầu của nó rơi lên người đông đảo tu sĩ Thánh tộc.
Nó đẳng đẳng sát khí, liếm môi một cái, hai cánh phía sau bỗng nhiên duỗi ra, hơi run run.
Sau một khắc nó như một đạo thiểm điện màu đen đánh về phía đông đảo tu sĩ Thánh tộc.
"Không biết sống chết!"
Có người hừ lạnh một tiếng, một Nguyên Anh kỳ Kiếm gia đứng ra.
Lần này Kiếm gia chịu thiệt lớn, người trên dưới Kiếm gia đều tức sôi ruột.
Bọn hắn đánh không lại Kế Ngôn cùng Lữ Thiếu Khanh, nhưng ngươi là một con quái vật không biết từ nơi nào xuất hiện mà cũng dám đến khiêu khích Kiếm gia?
Bạn cần đăng nhập để bình luận