Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2150: Chương 2150

Chương 2150: Chương 2150Chương 2150: Chương 2150
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Ngàn vạn dặm ngoài Nhữ thành, trên tầng cương phong.
Bóng dáng màu lam và màu xanh đứng đối mặt nhau, cương phong vù vù thổi quần áo hai người bay phấp phới. Vẻ mặt Mộc Vĩnh bình tĩnh, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Nhiều năm không gặp, ngươi đã trở nên cường đại hơn rồi.”
Ngữ khí Mộc Vĩnh bình thản, nghe có vẻ rất lịch sự.
Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh không có tâm tư ở đây giả vờ lịch sự, hắn mở miệng mắng: “Mắt chó của ngươi mù rồi à, ngươi cận thị thì lo đeo kích đi."
“Ngươi chỉ nhìn thấy điểm này của ta sao? Những cái khác ngươi không nhìn thấy à?”
“Còn không biết xấu hổ nói mình là thiên tài.”
Mộc Vĩnh kinh ngạc, chân mày hơi nhíu, lời của Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng hắn ta âm thầm nghĩ lại.
Mình đã bỏ sót điều gì sao? Mộc Vĩnh lập tức sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu xem thử bản thân có phải đã bỏ sót điều gì trên người Lữ Thiếu Khanh không.
Không còn cách nào khác, Lữ Thiếu Khanh là người được hắn ta công nhận, cũng là đối thủ nguy hiểm nhất.
Đối mặt đối thủ như vậy, Mộc Vĩnh cảm thấy mình cẩn thận đến mấy, nghiêm túc đến mấy cũng không đủ.
Lần này, Lữ Thiếu Khanh đến Trung Châu, việc quan hệ trọng đại, hắn ta cũng không muốn vì sự sơ suất của bản thân mà khiến cho kế hoạch của mình thất bại.
Tuy nhiên, Mộc Vĩnh cắt tỉa quá trình mình và Lữ Thiếu Khanh gặp nhau mấy lần nhưng cũng không phát hiện ra mình đã bỏ sót cái gì.
Về phần kế hoạch, hắn ta đã sớm nghĩ đi nghĩ lại, không cho rằng có sơ hở gì.
Cho nên, Mộc Vĩnh không kìm được mở miệng hỏi thăm: “Còn có cái gì?”
Lữ Thiếu Khanh dùng tay vuốt tóc trước trán mình một chút, hất đầu, dương dương đắc ý, tự luyến nói: “Ta trở nên đẹp trai hơn, ngươi không phát hiện ra à?” “Ngươi cận thị hơi nặng rồi đấy, đã nói rồi, đừng có nhìn lén phụ nữ tắm mà ngươi không nghe.”
Con mẹ nói
Mộc Vĩnh không nhịn được, rút kiếm chém ra.
“Chết đi cho tat”
Không thể nhịn.
Nhân loại ác liệt như vậy phải chém chết, không thể để hắn mở miệng nói chuyện nữa mới được.
Mộc Vĩnh cảm thấy mình đã bị lường gạt.
Uổng công hắn ta còn nghiêm túc sắp xếp suy nghĩ nửa ngày, kết quả con mẹ nó lại là chuyện này.
Hơn nữa.
“Đẹp tra à? Ta còn đẹp trai hơn ngươi!”
Mộc Vĩnh cắn răng, gầm thét. Kiếm quang sáng lên, một tiếng long ngâm cũng van lên, cự kình to lớn xuất hiện. Cương phong vù vù chung quanh trong nháy mắt như thành đại dương mênh mông vô tận, mịt mờ hơi nước, khiến người ta có một áp lực vô cùng nặng nà.
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha: “Không biết xấu hổ, một ma tộc như ngươi mà cũng dám nói đẹp trai trước mặt đệ nhất soái ca nhân tộc như ta sao?”
“Để ta chém chết ngươi, để ngươi biết khoác lác phải trả cái giá gì.”
Mặc Quân kiếm đâm ra, kiếm ý tăng vọt, một con thần điểu to lớn xuất hiện.
Ngọn lửa nóng bỏng bộc phát, sóng nhiệt cuồn cuộn. Một tiếng cự kình ngâm dài, cái đuôi lóe lên, hơi nước ngập trời hóa thành con sóng cuồn cuộn hung hăng cuốn về phía thần điểu. Thần điểu vỗ cánh, sóng nhiệt cuồn cuộn, nhiệt độ cực nóng giống như khiến cả thiên địa sắp bốc cháy.
Lửa và nước va chạm, hai cỗ kiếm ý hoàn toàn tương phản đối bính.
Tầng cương phong to lớn trong nháy mắt bị xé nứt, cương phong vù vù chôn vùi, giữa trời đất dường như chỉ còn lại hai cỗ kiếm ý.
Thần điểu và cự kình va nhau, không ngừng chém giết.
Ánh mắt Mộc Vĩnh chớp động, hừ, những năm này, ta cũng tiến bộ thần tốc, ngươi và ta cảnh giới ngang nhau, ta không tin sẽ thua bởi ngươi.
Tới đi, trước đó chưa phân ra thắng bại, hôm nay kết thúc đi.
Nhưng mà ý nghĩ này mới xuất hiện, hắn ta cảm thấy một cỗ sức mạnh cường đại vọt tới.
Mộc Vĩnh kêu lên một tiếng đau đớn, ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy kiếm ý của Lữ Thiếu Khanh biến thành thần điểu đã xuyên thủng cơ thể cự kình, hỏa diễm ngập trời như nướng chín cự kình. Cuối cùng cự kình kêu thảm một tiếng, vỡ nát trong ngọn lửa.
Mộc Vĩnh phun ra một ngụm máu tươi, khó có thể tin: “Không, không thể nào!”
Tất cả mọi người là Luyện Hư kỳ cảnh giới tầng chín, vì sao mình lại không địch lại đối phương?
“Không có gì là không thể cả.” Giọng nói đắc ý của Lữ Thiếu Khanh truyền đến, xuất kiếm với hắn ta, thần điểu đáp xuống hung hăng vồ về phía Mộc Vĩnh: “Chiêu thức giống nhau, ngươi cho rằng sẽ hữu dụng với ta sao?” “Để tên ma tộc nhà quê như ngươi nhìn xem thế nào là soái ca.”
Mộc Vĩnh hét lớn một tiếng, kiếm ý một lần nữa phóng lên tận trời, tạo thành một tầng bình chướng kiếm ý trước mặt hắn ta.
Đồng thời một vòng màu lam xẹt qua, cự kình xuất hiện lần nữa, từ trên bầu trời cao hơn rơi xuống.
Như Thái Sơn áp đỉnh muốn trấn áp thần điểu.
Thần điểu kêu to một tiếng, trời đất rung chuyển, dưới sự chỉ huy của Lữ Thiếu Khanh xông lên trời, một lần nữa va chạm với cự kình.
Lần này, song phương đồng quy vu tận, hai cô kiếm ý tiêu tán.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh dù bận vẫn ung dung, thần thái nhẹ nhốm Mộc Vĩnh cảm thấy áp lực lớn lao.
“Ngươi, làm sao có thể?” Mộc Vĩnh cảm thấy rất khó tiếp nhận.
Tất cả mọi người là Luyện Hư cảnh giới tầng chín, vì cái lông gì mà ngươi mạnh hơn ta? Trước đó hắn ta còn có thể đánh có qua có về với Lữ Thiếu Khanh.
Sao giờ Lữ Thiếu Khanh có vẻ như còn mạnh hơn hắn ta mấy phần?
Khó mà tiếp nhận, thật rất khó tiếp nhận.
Lữ Thiếu Khanh càng thêm đắc ý, tự luyến vạn phần: “Ta đẹp trai hơn ngươi cho nên mạnh hơn ngươi.”
“Thế mới nói ngươi nhìn đồ không nhìn chuẩn, ta đẹp trai hơn rồi, ngươi phải cẩn thận một chút.” “Người càng mạnh sẽ càng đẹp trai, ngược lại cũng thế.” “Loại xấu như quỷ giống ngươi sao có thể đánh thắng được ta?”
Mộc Vĩnh càng thêm khó chịu.
Cái miệng đó quá đáng ghét. Không xé rách thì có lỗi với chính mình quá.
“Chết đi!”
Mộc Vĩnh một lần nữa hét lớn, trường kiếm trong tay bùng lên quang mang. Mộc Vĩnh cầm trong tay trường kiếm, uy phong lẫm liệt, hào quang màu xanh lam quấn quanh ta, như Vũ thần sừng sững giữa trời đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận