Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 800 - Lần sau không cho phép làm vậy nữa



Chương 800: Lần sau không cho phép làm vậy nữaNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLần đầu tiên bị người đối xử như vậy ở thành Tam Vũ.Những nam nữ khác cũng phẫn nộ, oán hận nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt phun lửa hận không thể thiêu chết Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh chỉ vào một công tử ca đang hôn mê nói: "Là hắn ra tay với ta trước, ta là bị động đánh trả, phòng vệ chính đáng mà thôi."Sau khi nói xong, còn rất tiếc hận lắc đầu, thở dài: "Cũng may là gặp ta, ta chỉ nhẹ nhàng ngăn cản một chút, nếu đổi lại là những người khác, hắn ta khẳng định sẽ bị đánh chết. Lần sau không được như vậy nữa."Mọi người im lặng.Ngươi tưởng chúng ta là đồ ngốc, dễ lừa gạt sao? Cái này mà gọi là nhẹ nhàng ngăn cản một chút sao?Nhìn đồng bạn hôn mê bất tỉnh, thở ra nhiều mà hít vào ít.Trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.Thật xui xẻo khi gặp phải kẻ này."Chỉ có hắn ta ra tay với ngươi, tại sao ngươi phải ra tay với chúng ta?" Có người không phục hỏi.Trong lòng đám người Câu Tô âm thầm gật đầu, cực hận. Không sai, chúng ta cũng đâu có ra tay, trêu chọc vào ngươi sao?Người không nói đạo lý như thế, vừa lên đã trừng trị tất cả chúng ta, ngay cả nói chúng ta cũng không kịp nói một câu.Miêu Á càng đồng ý một trăm phần trăm đối với những lời này.Ta chỉ ngồi đây uống rượu, trêu chọc đến ngươi sao? Ta còn chưa nhìn ngươi một cái, ngươi lại không phân tốt xấu ra tay với ta.Lữ Thiếu Khanh không có chút ngượng ngùng, đúng lý hợp tình hỏi ngược lại: "Mấy người có phải là một nhóm hay không? Là một nhóm thì phải trừng trị cùng nhau, tránh cho các ngươi bắt tay lại đối phó ta, một mình ta làm sao đánh thắng được nhiều người như vậy?"Mọi người lần nữa im lặng không biết nói gì.Tuy rằng lời này rất vô sỉ, nhưng nghe qua có vẻ không có chút vô lý nào.Tên khốn kiếp này.Câu Tô vỗ đầu mình một cái, làm cho mình cố gắng tỉnh táo một chút, hắn ta giận dữ hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi muốn làm gì?"Tay phải Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng gõ cái bàn: "Nói cho ta biết tình huống của thành Tam Vũ một chút, ví dụ như có cao thủ gì..."Mọi người nghi hoặc, chỉ vì hỏi cái này thôi sao?Tuy rằng không muốn nói chuyện, nhưng hiện tại là tình thế bức người, bọn họ không thể không nói.Dưới tình huống mỗi người một câu, Lữ Thiếu Khanh đại khái hiểu rõ tình huống của thành Tam Vũ.Thành Tam Vũ sở dĩ gọi là thành Tam Vũ, là vì trước đó nó do ba cao thủ thành lập.Ba gia tộc lợi hại nhất ở Vũ Thành hiện tại theo thứ tự là Câu gia, Cung gia và Miêu gia.Bọn họ là hậu duệ của ba cao thủ thành lập ta Vũ Thành ngày xưa.Ba gia tộc cùng thống trị thành Tam Vũ, người của ba gia tộc luân phiên đảm nhiệm Thành Chủ thành Tam Vũ.Ba gia tộc hợp tác chặt chẽ, thân mật khăng khít, tựa như người một nhà thực sự.Cho nên bên ngoài đồn đãi thành Tam Vũ là do ba nhà liên thủ, không thể phá vỡ, không gì phá vỡ.Mẹ ơi!Lữ Thiếu Khanh nghe đến đó, đầu nhức nhối.Sớm biết như vậy có đánh chết hắn cũng muốn đi ngăn cản sư huynh của mình.Một gia tộc lớn thì không sợ, nhưng ba gia tộc lớn, đầu liền lớn hơn.Lữ Thiếu Khanh vuốt trán mình, cảm nhận được hơi thở của Kế Ngôn bên ngoài.Kế Ngôn và một số người đang giằng co, một kiếm của Kế Ngôn vừa rồi đã đánh bay một cao thủ Nguyên Anh, khiến thành Tam Vũ sinh lòng kiêng kỵ, đang thăm dò tin tức thân phận của Kế Ngôn.Đau đầu rồi.Lữ Thiếu Khanh vỗ nhẹ đầu mình, lại hỏi: "Ba nhà có bao nhiêu cao thủ Nguyên Anh?"Dưới Kết Đan kỳ, Lữ Thiếu Khanh đã không để vào trong mắt.Thứ hắn để ý chính là cao thủ Nguyên Anh kỳ, đặc biệt là sự tồn tại của Nguyên Anh hậu kỳ.Không ai trả lời, ánh mắt mọi người dừng lại trên người Câu Tô và Miêu Á.Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, kịp phản ứng, hỏi tên Câu Tô và Miêu Á.Câu Tô, dòng chính Câu gia, thiếu gia của gia chủ đương đại Câu gia.Miêu Á, tiểu thư Miêu gia.Biết thân phận của hai người, Lữ Thiếu Khanh hết chỗ nói rồi.Chỉ một lần mà cũng có thể đụng tới hai người trong ba gia tộc lớn?Nhìn ánh mắt không tốt của hai người, Lữ Thiếu Khanh thở dài, nói với hai người: "Nếu ta nói ta không cẩn thận, các ngươi tin không?"Trong lòng mọi người cười lạnh, ai tin?Được rồi, dù sao cũng đã như vậy, Lữ Thiếu Khanh cũng không rối rắm nữa.Hắn hỏi Câu Tô: "Trong nhà ngươi, người lợi hại nhất là ai?”Câu Tô hừ một tiếng, hắn ta nhận ra thái độ của Lữ Thiếu Khanh có chút thay đổi.Trong lòng hắn ta tự tin hẳn lên, biết ta là người Câu gia nên sợ rồi sao?Hắn ta không trả lời vấn đề của Lữ Thiếu Khanh, ngược lại nói với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi tốt nhất nên thả ta, bằng không...""Ba!"Một tiếng vang thanh thúy chặn đúng lời Câu Tô, cũng dọa mọi người.Sau khi tát hắn ta một cái qua hư không, Lữ Thiếu Khanh thu tay về, cười híp mắt nói với Câu Tô: "Ngoan, ta hỏi cái gì ngươi liền trả lời cái đó. Đừng uy hiếp ta, bằng không ta giết chết ngươi."Nhìn Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt, trong lòng mọi người phát lạnh.Đặc biệt là Miêu Á, nàng ta đã khi nào gặp phải người như vậy.Sắc mặt nàng ta hơi trắng bệch, e sợ Lữ Thiếu Khanh cũng cho nàng ta một cái tát.Một cái tát không chết được người, nhưng đối với người có thân phận như bọn họ mà nói, còn khó chịu hơn so với giết chết.Ánh mắt Câu Tô hoàn toàn đỏ lên, tức giận nuốt chửng lý trí của hắn ta, hắn ta xông về phía Lữ Thiếu Khanh: "Ta muốn giết ngươi.""Haiz!" Lữ Thiếu Khanh thở dài một hơi, phất phất tay, một luồng linh lực đánh bay Câu Tô."Phụt!"Câu Tô lại một lần nữa bị đòn nghiêm trọng, nặng nề ngã trên mặt đất.Đồng thời mọi người nghe được một tiếng "rắc rắc" thanh thúy vang lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận