Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 847 - Thiên Vương lão tử có thơm như linh thạch không?



Chương 847: Thiên Vương lão tử có thơm như linh thạch không?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLinh lực xung quanh cuốn tới, tiếng thét bên tai vang lên không dứt.Sóng năng lượng cường đại thôn phệ, phá hủy tất cả mọi thứ trong vòng vài dặm vuông xung quanh.Vật sống, vật chết, đá cuội, cây cối, vân vân, đều bị phá hủy.Phi thuyền của Lữ Thiếu Khanh nằm chính giữa trung tâm cơn lốc.Áp lực cường đại như trời sập, muốn ép bọn họ thành bánh thịt.Đàm Linh tuyệt vọng.Ba Nguyên Anh kỳ liên thủ, trừ phi sư phụ của nàng ta tự mình đến đây, bằng không, nàng không thể cứu nổi.Trong lòng Đàm Linh vô cùng hối hận. Biết thế vừa rồi đã không nói gì, ngoan ngoãn vòng qua bọn họ, có khi còn có thể trốn được xa hơn.Đáng tiếc. Hiện tại đã muộn rồi.Lúc này, nàng nghe thấy Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: “Đi, chém chết bọn họ. Không được để bọn họ chạy!”Kế Ngôn không muốn: “Bọn họ quá yếu!”Một Nguyên Anh tầng hai, hai Nguyên Anh tầng mộtBắt nạt kẻ yếu không hay lắm.“Vậy huynh chờ phi thuyền của huynh bị bọn họ đập nát đi.”Kế Ngôn cười lạnh: “A, Thiên Vương lão tử quỳ xuống trước mặt, đệ cũng không ra tay cơ mà?”Lữ Thiếu Khanh rất tự nhiên, mặt không đỏ, khinh bỉ nói với Kế Ngôn: “Ngươi biết cái gì. Thiên Vương lão tử có thơm bằng linh thạch không?”“Mau mau ra tay đi, bớt léo nhéo ở đây đi.”Đàm Linh bó tay rồi. Lớn bằng chừng này n àng ta chưa bao giờ thấy ai cuồng vọng như thế.Thật sự nghĩ mình là vô địch sao?Đối phương là ba Nguyên Anh liên thủ đấy. Các ngươi là đối thủ sao?Một khắc sau, Đàm Linh biết mình sai rồi.Một đạo kiếm quang còn chói mắt hơn cả mặt trời xuất hiện, phá vỡ hư không, đâm xuyên qua cơn bão linh lực của ba người áo đen.Kiếm ý sắc nhọn thôn phệ cả ba kẻ áo đen. Trước mặt kiếm ý, linh lực bảo hộ của ba người vỡ vụn như ba lê.“Phụt!”Ba tên áo đen nhao nhao phun máu tươi, áo bào đen bị kiếm ý chém vỡ vụn, lộ ra khuôn mặt thật của bọn họ.Trên người bọn họ mang theo khí tức âm lãnh, gương mặt thon gầy, làn da tái nhợt, như thể chưa bao giờ được ánh mặt trời chiếu vào, thân thể gầy còm khác hẳn người của Thánh tộc.Trong ba đôi mắt hẹp dài có vẻ hoảng sợ.Một kiếm này của Kế Ngôn hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ, cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi.Ba người liên thủ tấn công, Kế Ngôn chỉ cần một kiếm đã có thể đánh tan.Cường đại tới chừng nào?Nhưng khí tức của Kế Ngôn lại chỉ là một Nguyên Anh trung kỳ.Bọn họ lại càng khó mà chấp nhận nổi.Thân phận bọn họ có lai lịch lớn, phối hợp liên thủ với nhau, dù là Nguyên Anh hậu kỳ họ cũng tự tin có thể đánh một trận.Ấy thế mà, bây giờ, không ngờ chỉ một Nguyên Anh trung kỳ cũng đánh không lại. Quá đả kích rồi!“Chết đi!”Ba người biết mình không địch lại, nhưng không chạy trốn, cũng không thể chạy trốn.Ba người lại lần nữa liên thủ, trong chốc lát, thiên địa mờ mịt, bộc phát tất cả sức mạnh của mình.Linh lực cường đại bộc phát khiến cho thiên địa rung động, vô số bụi mù cuồn cuộn như màn sương đen che lấp cả đất trời.Nhưng trước mặt Kế Ngôn, tất cả đều phí công.Ba người toàn lực tấn công, sắc mặt Kế Ngôn vẫn không hề dao động.Xông lên rời, Vô Khâu Kiếm vung ra, kiếm ý sắc nhọn bộc phát.Như mặt trời phá tan bóng đêm, tỏa ra hào quang chói mắt, thỏa thích vẩy khắp mặt đất.“A!”Ba tên áo đen hoàn toàn biến mất trong ánh kiếm, bầu trời lại sáng trong.Nhìn Kế Ngôn áo trắng phiêu nhiên bay xuống như tiên nhân.Đàm Linh ngây dại, đần độn nhìn Kế Ngôn, khắp khuôn mặt đều kinh hãi.Nàng ta cảm thấy mình đang nằm mơ rồi.Đang nằm mơ thấy một giấc mộng cực kỳ vô lý.Có người lợi hại vậy sao?Một kiếm vung ra, ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ liền bị diệt, đến chút cặn bã cũng không còn sót lại.Thật vô lý. Thật sự vô lý!Chuyện vô lý cỡ này chỉ có trong mơ thôi.À, nhất định mình đang nằm mơ rồi.Bống nhiên!Một khuôn mặt chường ra ngay trước mặt khiến cho Đan Linh giật nảy mình.Nhìn khuôn mặt này, Đàm Linh giật mình đánh thót một cái, cuối cùng cũng kịp phản ứng lại. Mình không nằm mơ.“Này này, tỉnh lại đi, đừng có hoa si!” Lữ Thiếu Khanh bĩu môi chỉ sang Kế Ngôn, nói liên thiên :”Có đẹp trai không?”“Có muốn không? Đưa cho ta chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín viên linh thạch, ta sẽ đóng gói đưa hắn ta lên giường của ngươi!”Đàm Linh nhìn Kế Ngôn. Ngươi không rút kiếm chém chết hắn à?“Không muốn sao?” Lữ Thiếu Khanh cực kỳ thất vọng, quay sang giễu cợt Kế Ngôn: “Ngươi thảm rồi. Dọc đường không một ai để ý đến ngươi. Sống phí cả đời rồi!”“Keng!”Vô Khâu Kiếm bay ra ngoài. Lữ Thiếu Khanh bình tĩnh quay đầu, cười rất chân thành, cực kỳ hòa ái nói với Đàm Linh: “Được rồi, cô nương, không đùa với ngươi nữa.”“Năm trăm vạn linh thạch đâu? Lấy ra đây!”Phú bà kìa, đi vào Ma tộc lâu như thế, cuối cùng cũng gặp một phú bà rồi.Đây là Thiên Đạo chết tiền đền bù cho ta sao?Nếu là thế, thì đưa tới nhiều một chút đi.Đàm Linh nói theo bản năng: “Ta… ta không có.”“Cái gì? Không có?” Lữ Thiếu Khanh trở mặt, hung hăng đe dọa: “Cô nàng đáng chết. Ngươi lại dám đánh ta!”Sau đó, hắn lập tức rút trường kiếm, hung tợn quơ lên.“Ngươi nói đi, ta nên chặt ngươi thành bao nhiêu mảnh?”Năm trăm vạn linh thạch không có, thế giới này hủy diệt được rồi.Đàm Linh trợn tròn hai mắt, sợ hết hồn.Sao đột nhiên lại trở mặt thế này?Nói trở mặt là trở mặt luôn?Lữ Thiếu Khanh hung dữ, đằng đằng sát khí: “Vì ngươi, ta đã đắc tội với người của Thánh địa, chặt ngươi ra, rồi hủy thi diệt tích, hy vọng có thể xóa dấu vết, không ai biết chuyện nơi này.Đàm Linh không thể phỏng đoán được tính cách của Lữ Thiếu Khanh, thấy hắn có vẻ không giống như nói đùa, vội vàng nói: “Đại, đại nhân, ta, ta không mang đủ linh thạch.”“Ngài dẫn ta về Thánh địa, ta sẽ đưa cho ngài, được không?”Đến Thánh địa rồi ta sẽ để sư phụ giảng đạo lý với ngươi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận