Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 127 - Nhất định là ngươi dạy hư



Chương 127: Nhất định là ngươi dạy hưNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Sấm tràn ngập tự tin.Lữ Thiếu Khanh nổi tiếng lười biếng, ngại phiền phức trong giới cao tầng Lăng Tiêu Phái.Ông cũng tin tưởng với tính cách chất nữ mình, người bình thường đều cảm thấy phiền, chớ đừng nói chi là Lữ Thiếu Khanh có loại tính cách này, chỉ sợ sẽ tránh không kịp.Chẳng qua Tiêu Sấm vừa dứt lời.Trên phi chu phía dưới, giọng của của Tiêu Y đã truyền ra."Thương Chính Sơ, lão già không biết xấu hổ này..."Tiêu Y trung khí mười phần, thân thiết ân cần thăm hỏi Thương Chính Sơ một phen.Xa xa, khí tức Thương Chính Sơ tăng vọt, có xu thế đánh ngược lại.Sắc mặt Tiêu Sấm dại ra, bị lời nói của chất nữ làm cho kinh sợ.Sắc mặt Ngu Sưởng càng khó nhìn tới cực điểm."Giọng điệu này, rất quen thuộc."Sau khi Tiêu Sấm kịp phản ứng, thân là đại năng Nguyên Anh, ông bùng nổ."Hắn, Lữ Thiếu Khanh, cái tên hỗn đản này, ta muốn làm thịt hắn!"Tiêu Sấm nổi trận lôi đình, hận không thể lao xuống chém Lữ Thiếu Khanh phía dưới.Nơi xa, khí tức Thương Chính Sơ bởi vậy mà tăng vọt, chiến đấu càng thêm kịch liệt với Thiều Thừa.Ngu Sưởng nói: "Cứ ghi nợ trước đi, hiện tại đi bảo bọn họ đình chỉ chiến đấu rồi hãy nói tiếp."Thương Chính Sơ dù sao cũng là trưởng lão Quy Nguyên Các, làm việc tuy rằng không chân chính, nhưng hiện tại cũng không tiện đối xử với ông ta như thế.Đoàn người của Thương Chính Sơ là tới tham gia đại điển Lăng Tiêu Phái cử hành, chính là khách.Đánh tới nước này, xem như là được rồi.Nếu còn đánh tiếp, một khi Thương Chính Sơ xảy ra vấn đề gì, mặt mũi Lăng Tiêu Phái sẽ không còn.Hơn nữa Thương Chính Sơ dường như vì Tiêu Y mà nổi giận, đang đánh trả lại.Thiều Thừa bắt đầu rơi vào thế hạ phong.Tiêu Sấm oán hận trừng mắt nhìn phi chu phía dưới, sau đó cùng Ngu Sưởng bay đến ngăn cản Thiều Thừa và Thương Chính Sơ chiến đấu.Rất nhanh trận chiến ở xa đã dừng lại.Tiêu Y trừng to mắt: "Kết thúc rồi? Ai thắng ai thua?"Lữ Thiếu Khanh nói, "Ngang tay. Có chưởng môn ở đây, không thể để họ đánh tiếp được.""Tại sao?"Tiêu Y bất mãn: "Lão già kia không phải thứ tốt, còn muốn giết chúng ta mà. Chưởng môn chém hắn thành tám đoạn mười đoạn cũng không quá đáng."Lúc nói chuyện còn làm ra động tác chém người.Động tác này bị Tiêu Sấm vừa tới trên không phi chu nhìn thấy. Ông hơi dừng thở một lúc, cảm thấy vô cùng đau đớn.Mới mấy tháng thôi mà?Tại sao chất nữ ngoan ngoãn trước kia lại trở nên thô lỗ như vậy?"Bởi vì bọn họ là khách."Giọng Thiều Thừa vang lên, tiếp theo, ông và Tiêu Sấm đáp xuống phi chu."Sư phụ, thúc thúc!"Tiêu Y vô cùng kinh hỉ."Không sao chứ?"Tuy rằng đã sớm dò xét qua, ba người trên phi chu đều không có việc gì.Nhưng mà Tiêu Sấm vẫn nhịn không được hỏi một câu.Tiêu Y lắc đầu, lần này nàng không bị thương, ngoại trừ tóc hơi rối.Thiều Thừa cẩn thận kiểm tra Kế Ngôn một phen, bày ra mấy cấm chế ở bên cạnh, rồi mới đi tới khoang thuyền.Lữ Thiếu Khanh cảnh giác, hỏi: "Sư phụ, chưởng môn đâu?"Nhìn thấy bộ dạng của nhị đồ đệ, Thiều Thừa liền biết Lữ Thiếu Khanh cũng không có chuyện gì.Trong lòng thả lỏng, đồng thời tức giận nói: "Đang giám sát Thương Chính Sơ."Lữ Thiếu Khanh thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực nói: "Vậy thì tốt."Sau đó oán giận Thiều Thừa nói: "Sư phụ, nếu người đến chậm một bước, thì người chính là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đấy. Rõ ràng là đi theo chúng ta, vì sao lại đột nhiên bỏ chạy?"Sắc mặt Thiều Thừa không nhịn được đỏ lên, ông nói: "Không phải là do cảm thấy không có gì nguy hiểm sao? Nghĩ muốn về sớm một chút, không ngờ các ngươi lại gặp được đám người Thương Chính Sơ."Tiêu Y tò mò: "Sư phụ, người đi theo chúng ta từ khi nào vậy?"Lữ Thiếu Khanh nói: "Đại sư huynh đi ra, sư phụ lo lắng cho đồ đệ bảo bối nên lén lút đi theo."Sau khi nói xong, nhịn không được thở dài nói: "Trái tim thật là băng giá, đại đồ đệ là bảo bối, nhị đồ đệ và tiểu đồ đệ chính là rễ cỏ."Thiều Thừa cả giận nói: "Bớt nói hươu nói vượn ở chỗ này đi, ngươi đi theo Hạ Ngữ sư điệt thăm dò bí cảnh thì có thể có nguy hiểm gì chứ?"Tiêu Y hiểu ra, nói: "Sư phụ, người thấy Đại sư huynh đột nhiên rời khỏi môn phái, lo lắng hắn ta gặp phải cường địch gì, cho nên lén lút đi theo sao?"Trong lòng Thiều Thừa vui mừng, vẫn là tiểu đồ đệ tri kỷ, hiểu được đổi vị trí suy nghĩ, thông cảm cho sư phụ không dễ dàng này.Nào giống tên hỗn trướng nhị đồ đệ này, động một chút là phá đám, một chút mặt mũi cũng không cho.Thiều Thừa nhìn thoáng qua Kế Ngôn, nói: "Không ngờ Thương Chính Sơ lại không biết xấu hổ như vậy, ra tay với đám tiểu bối các ngươi. Thù này, ta nhớ kỹ."Lữ Thiếu Khanh nói: "Quên đi sư phụ, ngày sau Đại sư huynh tự nhiên sẽ trả lại mối thù, không cần làm phiền lão nhân gia người đâu."Sắc mặt Thiều Thừa lại đỏ lên, với thực lực hiện tại của ông, thật đúng là không có biện pháp lấy lại danh dự từ trên tay Thương Chính Sơ.Tiêu Sấm ở bên cạnh nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh với ánh mắt bất thiện.Lữ Thiếu Khanh chú ý tới ánh mắt của Tiêu Sấm, hỏi: "Tiêu sư bá, ánh mắt của người làm sao vậy? Đau mắt sao?""Ta đau cái đầu ngươi." Tiêu Sấm nổi giận đùng đùng chất vấn: "Những lời Tiểu Y vừa nói là ai dạy?""Những lời gì?""Bớt giả bộ cho ta." Tiêu Sấm càng giận: "Những lời mắng chửi người vừa rồi ấy."Lữ Thiếu Khanh nói: "À, những thứ đó sao, ta cũng không biết, người hỏi nàng đi. Nhưng mà không thể không nói, ở phương diện này, nàng rất có thiên phú.""Nhất định là ngươi dạy hư." Tiêu Sấm làm sao có thể tin tưởng.Trong ấn tượng của ông, chất nữ của mình ngoan ngoãn hiểu chuyện đáng yêu, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy nàng mắng chửi người như vậy.Không ai dạy, làm sao có thể trở nên thô bỉ như vậy?Tiêu Sấm đằng đằng sát khí nói: "Ta muốn trừng trị ngươi."Tiêu Y khiếp đảm nói: "Thúc thúc, là con tự nghĩ ra, Nhị sư huynh không dạy con.""Cái gì?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận