Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1073: Cho ta một mười tỷ ta có thể làm soái ca Thánh tộc

Chương 1073: Cho ta một mười tỷ ta có thể làm soái ca Thánh tộcChương 1073: Cho ta một mười tỷ ta có thể làm soái ca Thánh tộc
Sau khi Mộc Vĩnh đánh giá lão ta một lượt liền ném cho lão ta một vật.
Hắn ta truyền âm cho Kiếm Ngũ: "Ăn đi, mau chóng khôi phục thực lực, sau ba canh giờ, cho dù khôi phục được bao nhiêu thực lực đều phải đi giết bọn hẳn."
Kiếm Ngũ giật mình, sau khi lão ta nhìn rõ thứ trong tay thì càng vô cùng chấn động.
"Ngươi, ngươi..."
Sắc mặt Mộc Vĩnh khó chịu quát lớn một tiếng: "Bớt nói nhảm!"
Sau đó thân hình hắn ta một lần nữa biến mất. Còn Kiếm Ngũ thì cười lên ha hả: "Trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta!"
"Nhân tộc, chờ đấy, ta sẽ lập tức đến giết các ngươi."
Kiếm Ngũ nói với chúng nhân Kiếm gia: "Các ngươi hộ pháp cho taiI"
Lão ta nuốt đồ vật Mộc Vĩnh đưa cho lão ta, đó là một viên đan dược.
Đan dược rơi vào bụng, sắc mặt lão †a trở nên hồng nhuận với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, tiếp đến khí tức trong người có biến hóa, hết thảy đều phát triển theo chiều hướng tốt hơn.
Mộc Vĩnh một lần nữa xuất hiện sau lưng Lữ Thiếu Khanh, hắn ta nhìn thấy khe hở vẫn còn khoảng nửa dặm nữa chứ chưa khép kín.
Mộc Vĩnh không vui, lạnh lùng hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi đang lề mề cái gì vậy?” Tính toán của mình bị Lữ Thiếu Khanh nhìn thấu còn bị Lữ Thiếu Khanh quay đầu uy hiếp ngược, trong lòng Mộc Vĩnh vô cùng khó chịu.
Bây giờ lúc nói chuyện, trong miệng hắn ta như ngậm thêm một con dao.
Hắn ta không cười với Lữ Thiếu Khanh nữa, ánh mắt như điện, rất muốn giết chết Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh không hề tức giận trước thái độ này của Mộc Vĩnh mà ngược lại còn cảm thấy cực kỳ hợp lý.
Đây mới đúng này, đây mới là dáng vẻ kẻ đố ky trai đẹp nên có.
Nụ cười trước đó giả tạo muốn chết.
Lữ Thiếu Khanh chỉ chỉ trên trời, lo lắng nói: "Thánh Chủ, ta sợ."
Khe hở là Thánh Chủ cố ý làm ra.
Đến bây giờ, Thánh Chủ chưa hề có chút động tĩnh nào.
Lữ Thiếu Khanh rất lo lắng.
Cho nên, hắn cố ý để lại một khe hở, không dám đóng lại hoàn toàn.
Lúc này nếu có một ngón tay lớn nữa xuất hiện thì hắn sẽ thật sự trở thành bánh dày.
Mộc Vĩnh hừ một tiếng, đột nhiên cười với hắn, hắn ta nói với Lữ Thiếu Khanh: "Động thủ đi, ta sẽ giúp ngươi ngăn cản hắn."
Lữ Thiếu Khanh mặt không thay đổi nhìn Mộc Vĩnh: "Ngươi coi ta là đồ ngốc à?”
Tiếng gõ bàn tính của ngươi, đến kẻ điếc còn nghe thấy đấu.
Ngươi mượn đao quái vật không thành còn định mượn đao Thánh Chủ?
Mộc Vĩnh nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi đã nói ngươi sẽ cố gắng hết sức?"
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Đúng vậy, cố gắng hết sức, nhưng chưa từng nói có quy định thời gian?"
"Giờ ta đã đóng khe hở lại, còn dám nói là chưa hết sức sao? Nhưng mà ta mệt quá, phải nghỉ ngơi hai ba năm nữa mới làm tiếp được."
"Người tu luyện mà, ai chẳng đem thời gian vài năm ra làm đơn vị chứ?"
Nụ cười của Mộc Vĩnh đông cứng lại.
Mộc Vĩnh nhìn Lữ Thiếu Khanh, từ trên thân Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy rõ hai chữ giảo hoạt.
Trong lòng Mộc Vĩnh phiền muộn, vô cùng phiền muộn.
Hắn ta thở dài trong lòng, chủ quan rồi, nói chuyện với tên này lúc nào cũng phải để ý, không cẩn thận là bị hắn luồn lách vào chỗ trống ngay.
Mộc Vĩnh rất muốn đánh người, rất có kích động muốn giết chết Lữ Thiếu Khanh trước mặt.
Nhưng, bây giờ khe hở vẫn chưa hoàn toàn đóng lại, hắn ta còn cần Lữ Thiếu Khanh.
Cuối cùng, Mộc Vĩnh nói thật với Lữ Thiếu Khanh: "Yên tâm, hắn sẽ không xuất thủ."
"Vì sao?"
Lữ Thiếu Khanh khiêm tốn thỉnh giáo, việc liên quan đến Thánh Chủ, việc liên quan đến cái mạng nhỏ của mình, nhất định phải hỏi thăm rõ ràng.
Mộc Vĩnh khẽ nói: "Ngươi không phát hiện sao? Không gian này không chịu đựng được tu sĩ cảnh giới Hóa Thần tiến vào."
"Thực lực của Thánh Chủ đã vượt qua Hóa Thần từ lâu, dù hắn ta có cố gắng đè tu vi xuống thì cảnh giới của hắn cũng bày ra chỗ ấy."
"Một lần xuất thủ, nơi này đã không chịu nổi gánh nặng, xuất thủ lần nữa, nơi này sẽ trực tiếp sụp đổ."
"Nơi này hỏng, hắn có dẫn những quái vật màu đen kia đến đây còn có ý nghĩa gì?"
Lữ Thiếu Khanh hiểu ra, nơi này sụp đổ, dù khe hở có tiếp tục tồn tại, cũng không có đường để tiến vào Hàn Tỉnh.
Mộc Vĩnh thấy Lữ Thiếu Khanh hiểu ra thì tiếp tục thúc giục: "Tranh thủ thời gian"
Sau khi Lữ Thiếu Khanh biết Thánh Chủ sẽ không ra tya với mình thì đóng khe hở cuối cùng lại rất nhanh. Sau khi khe hở chậm rãi khép kín, bên trong bỗng nhiên truyền đến mấy đạo khí tức kinh khủng, khí tức cường đại đụng phải Lữ Thiếu Khanh, hắn lập tức phun máu tươi, bay ngược ra khỏi vị trí cũ.
Không đợi Mộc Vĩnh kịp phản ứng, Lữ Thiếu Khanh lập tức biến mất khỏi vị trí cũ.
Đầu tiên Mộc Vĩnh sững sờ, sau đó liền hiểu ra.
Lữ Thiếu Khanh đề phòng hẳn ta à.
Quả nhiên là nhân tộc giảo hoạt.
Tuy nhiên, chính vì như vậy ta mới không muốn để lại ngươi.
Mộc Vĩnh lạnh lùng biến mất, trực tiếp đuổi theo.
Bên này Lữ Thiếu Khanh cố nén đau đớn bị thương tìm Kế Ngôn và Tiêu Y. Kế Ngôn nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, đứng lên, vung tay lên, bao vây Tiêu Y và hai con tiểu bạch, cùng Lữ Thiếu Khanh song song biến mất.
Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn chạy có nhanh thì cũng bị Mộc Vĩnh mạnh nhất ở đây dễ dàng đuổi theo kịp.
Bên này Lữ Thiếu Khanh vừa dừng lại, Mộc Vĩnh đã chạy đến.
"Chạy nhanh như vậy làm gì?"
Mộc Vĩnh cười tủm tỉm xuất hiện, hắn ta lộ ra vẻ rất nhẹ nhàng.
Khe hở đã đóng lại, chuyện làm hắn ta lo lắng nhất đã được giải quyết, cả người vô cùng thoải mái.
Giờ chỉ cần giết chết Lữ Thiếu Khanh, như vậy tất thảy mọi chuyện đều hoàn mỹ. Đương nhiên, trước đó, Mộc Vĩnh hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, ngươi bằng lòng trở thành người Thánh tộc không?”
Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: "Có linh thạch không?"
"Cho ta mười tỷ linh thạch, ngươi có thể gọi ta là người Thánh tộc đẹp trai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận