Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1756

Chương 1756
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Lữ Thiếu Khanh ngồi xuống, vẫy vẫy tay với Tiêu Y, để cho nàng tới gần thêm chút nữa.
Tiêu Y lại gần, Lữ Thiếu Khanh không nói gì lập tức gõ đầu nàng một cái khiến cho nàng đau rớt nước mắt, vừa gõ vừa mắng: “Hỗn đản, ta nhớ khúc gỗ kia làm gì?”
Hừ, khẩu thị tâm phi, chỉ dám nói mồm.
Tiêu Y vừa ôm đầu vừa thầm nghĩ, muội không tin huynh không nhớ Đại sư huynh.
Khẳng định Đại sư huynh cũng rất nhớ huynh.
Hai người các huynh chỉ mạnh miệng thôi, không chịu thừa nhận.
Lữ Thiếu Khanh thấy sắc mặt Tiêu Y lập tức biết nàng đang nghĩ gì, bèn hùng hùng hổ hổ đánh tiếp: “Tới đây tới đây, ta đập vỡ cái đầu này, móc não ra, dù sao thì muội cũng không cần cái đầu ngu xuẩn này đâu.”
Doãn Kỳ bên cạnh xông lại, dùng cự kiếm cứu Tiêu Y ra, sau đó chỉ vào Lữ Thiếu Khanh nói: “Đi Yến Châu.”
“Không đi. Yến Châu có cái gì tốt? Chó còn không thèm đi!”
Lữ Thiếu Khanh thư thư thái thái gối lên hai tay, tiếp tục nói: “Lại nói, còn phải ở đây thêm một thời gian ngắn nữa.”
“Muốn làm gì?” Tiêu Y nghe vậy lập tức xông lại lần nữa, khiến cho Doãn Kỳ tức giận dậm chân. Vừa cứu ngươi khỏi miệng cọp ngươi lại tiếp tục xông đến đó.
“Nhị sư huynh, nơi này còn có chuyện gì chưa làm xong sao?”
“Xem là thế đi!” Lữ Thiếu Khanh nhàn nhạt nói: “Nhan Hồng Vũ kia làm minh chủ không dễ dàng, ta phải ở đây theo dõi sát sao.”
“Nhỡ bị người ta hại cho, nàng ta biết lấy cái gì làm của hồi môn đi cưới Nhị sư huynh?”
Doãn Kỳ giơ cự kiếm như bạo long gầm lên: “Ta chém chết ngươi!”
“Đừng có làm rộn!” Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng ngăn kiếm của Doãn Kỳ lại, nói như người lớn dỗ trẻ con: “Ngoan!”
Doãn Kỳ tức chết, cơn giận đang hoành hành điên loạn trong cơ thể nàng ta, cực kỳ muốn chém một kiếm vào đầu Lữ Thiếu Khanh.
Quá ghê tởm!
“Ngươi muốn giúp nữ nhân kia làm gì? Ngươi cứ phải đối nghịch với ta phải không?”
“Không có, ngươi nghĩ nhiều rồi.” Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: “Ngươi là sư muội của ta, sao ta lại đối nghịch với ngươi chứ?”
“Vậy lập tức xuất phát đi Yến Châu!” Doãn Kỳ nhìn chằm chằm, muốn Lữ Thiếu Khanh lập tức dùng hành động để chứng minh.
“Không đi. Đã nói rồi, chó còn chả muốn đi, ta đi làm gì?” Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Ta ở đây thêm một thời gian rồi tính.”
“Ghê tởm!” Doãn Kỳ tức giận giương nanh múa vuốt, Tiêu Y thấy việc đã quyết, buồn bã cúi đầu.
Khi cúi đầu, trí thông minh của Tiêu Y đạt tới mức cao nhất.
Vừa rồi Lữ Thiếu Khanh không có vừa nói vừa cười, hắn ở lại đây đúng là có thể cho Nhan Hồng Vũ sự hỗ trợ tốt nhất.
Nhưng Tiêu Y luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp. Trí thông minh tuôn ra, linh quang chợt hiện, nghĩ một phen, nàng phân tích ra có mô có dạng.
“Nhị sư huynh, sau lần này, chắc hẳn không ai dám làm khó dễ Hồng Vũ tỷ tỷ đi? Ai muốn làm khó Hồng Vũ tỷ tỷ, không cần đến huynh, những người khác tự sẽ đánh chết kẻ đi gây sự.”
“Dù sao thì, ủng hộ Hồng Vũ làm minh chủ chẳng khác nào có thể kéo đến quan hệ với huynh, Đông Châu có huynh làm ô dù, có huynh ở đây, Ma tộc cũng không dám tùy tiện tấn công.”
“Chỉ cần đám người ở Đông Châu này có chút đầu óc cũng sẽ không làm ra hành vi tự hủy trường thành này. Cho nên, Nhị sư huynh ở lại đây nhất định có nguyên nhân khác.”
Tiêu Y cảm thấy, chuyện mình nghĩ ra, không thể có chuyện Lữ Thiếu Khanh không nghĩ ra.
Dù Lữ Thiếu Khanh có rời khỏi Đông Châu, cũng sẽ không có ai dám làm gì Nhan Hồng Vũ.
Lữ Thiếu Khanh nghe xong, hơi kinh ngạc một chút, sau đó khen: “Mấy năm nay đầu óc của muội không bị thoái hóa nhỉ, lại có thể nghĩ ra những thứ này, không tệ!”
Được Lữ Thiếu Khanh khen ngợi, Tiêu Y rất vui, cười hì hì nói: “Nhị sư huynh, huynh nói đi, vì sao nhất định phải ở lại đây?”
Lữ Thiếu Khanh lại hỏi nàng: “Nếu muội là Ma tộc, muội biết ta ở đây có dám đến đây không? Biết môn phái của ta ở Tề Châu, có dám xuống tay với Tề Châu không?”
Tiêu Y lắc lấc đầu, Doãn Kỳ bên cạnh cũng âm thầm lắc đầu.
Từ biểu hiện của Ma tộc mà xem, bọn họ không dám trêu chọc vào Lữ Thiếu Khanh.
Cho nên, Đông Châu và Tề Châu tạm thời sẽ rất an toàn.
Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đếnc huyện hắn ở lại Đông Châu?
Nhìn hai người ngơ ngác, Lữ Thiếu Khanh chậm rãi nói: “Tề Châu, Đông Châu bọn họ không thể đến rồi, muội nói xem bọn họ có thể đi nơi nào?”
Tiêu Y kịp thời phản ứng: “Nhị sư huynh, huynh muốn ép bọn họ tiếp tục tấn công Yến Châu?”
“Không khác là mấy. Dù sao bên Yến Châu cũng có đại bộ đội, nếu bọn họ tiếp tục đánh Yến Châu, tốt nhất là đánh hạ luôn cả Yến Châu, sau đó lại hướng về phía tây.”
“Phía tây?” Tiêu Y và Doãn Kỳ liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy được sư nghi hoặc trong mắt đối phương.
Lúc này, có thể nhìn ra được cái lợi của ngực nhỏ. Đầu óc của Tiêu Y chuyển động nhanh hơn Doãn Kỳ.
Tiêu Y lại kinh ngạc hô lên: “Trung Châu?”
Sau đó, nàng khiếp sợ, trợn lớn hai mắt: “Nhị sư huynh, mục tiêu của huynh là Trung Châu?”
Trời ơi, Nhị sư huynh quá trâu bò rồi.
Tiêu Y chỉ muốn quỳ xuống cúng bái Lữ Thiếu Khanh thật sâu.
Vẫn là Nhị sư huynh hẹp hòi.
Tới Trung Châu một chuyến, bị bắt nạt một hồi, giờ nghĩ cách để cho Ma tộc đi gây sự với Trung Châu.
Quả nhiên, bình thường phải chú ý một chút mới được.
Doãn Kỳ cũng sợ ngây người: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng nói với ta ngươi muốn Ma tộc diệt Trung Châu đấy nhé.”
Lữ Thiếu Khanh khiêm tốn cười nói: “Không có chuyện này, cứ để bọn họ chó cắn chó đi.”
Sau đó, hắn tức giận bất bình nói: “Để chiến trường diễn ra ở Trung Châu không phải tốt sao? Lại đẩy chiến trường đến mấy nơi nông thôn chúng ta, quá bắt nạt người ta mà.”
Ma tộc rất mạnh, Trung Châu cũng rất mạnh.
Nếu đã thế, cứ để hai bên đánh nhau đi.
Doãn Kỳ tranh cãi: “Trung Châu rất mạnh, Ma tộc có thể đánh thắng được sao?”
“Dù có thắng không nổi thì đánh ở đó cũng tốt hơn là ở Tề Châu phải không?”
“Dù sao thì Ma tộc ở Yến Châu mạnh như thế, Trung Châu không thể không phái người đến, tốt nhất là song phương cứ đánh nhau vỡ đầu đi, suy yếu thực lực Trung Châu, cũng có lợi cho chúng ta. Dù sao thì chết đạo hữu không chết bần đạo là được rồi.”
Trung Châu rất mạnh, thực lực ẩn tàng của năm nhà ba phái sâu không thấy đáy.
Nhưng Ma tộc cũng không yếu, lần này không phải mấy trận đánh nhỏ đâu, mà là chiến tranh thật sự.
So với việc để cho các thế lực của Trung Châu cứ ở phía sau truyền máu, người của thế lực khác ra sức chém giết, chẳng thà để cho Trung Châu dẫn đầu còn hơn.
Thế mới công bằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận