Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 730 - Tốn ma thạch năm màu



Chương 730: Tốn ma thạch năm màuNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMẫn Phiên sửng sốt nửa ngày, sau đó vội vàng phi thân lên trên, ông ta nhìn thấy bên người Lữ Thiếu Khanh có một thanh phi kiếm màu đen vây quanh, giống như một con tiểu tinh linh, linh động bay múa.Nhưng khi ánh mắt Mẫn Phiên rơi vào phi kiếm, nhất thời hoảng hốt, sườn kiếm màu đen, tựa như hóa thân thành hố đen, muốn hút linh hồn của ông ta vào.Mẫn Phiên vội vàng dời ánh mắt đi, trong tim đập thình thịch, ông ta cảm giác được nguy hiểm.Trong lòng Mẫn Phiên nghiêm túc, thanh kiếm này tuyệt không phải phàm phẩm.Ông ta không dám liếc nhìn Mặc Quân kiếm, đồng thời ông ta cũng hiểu vì sao Lữ Thiếu Khanh có thể dễ dàng phá vỡ tốn ma thạch cứng rắn vô cùng, nhất định là do phi kiếm bên cạnh hắn.Người này, thực lực còn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của mình.Trong lòng Mẫn Phiên âm thầm đề cao cảnh giác.Lữ Thiếu Khanh không để ý tới Mẫn Phiên, hắn hiện tại đều bị tốn ma thạch hấp dẫn.Sau khi phá vỡ tầng tốn ma thạch bên ngoài, để lộ ra một đống tốn ma thạch lớn bên trong.To như nắm tay, sâu hơn nữa là to như đầu, càng lúc càng lớn.Lữ Thiếu Khanh cười đến nheo mắt lại, nước miếng chảy ròng: "Của ta, của ta, đều là của ta."Mẫn Phiên miệng trợn mắt ngốc, nhìn Lữ Thiếu Khanh vừa đi vào trong, Mặc Quân kiếm vừa mở đường phía trước.Một kiếm hạ xuống, kiếm khí vô hình dễ dàng cắt tốn ma thạch dính chặt vào nhau, thoải mái như cắt đậu hũ, vô số tốn ma thạch đều rơi xuống.Lữ Thiếu Khanh đi theo phía sau thu tốn ma thạch lớn vào trong túi, loại tốn ma thạch to bằng ngón cái này đã là thứ Lữ Thiếu Khanh không buồn để vào mắt, thậm chí nhìn cũng lười nhìn nhiều một cái.Hơn nửa ngày trôi qua, Mẫn Phiên tính toán khoảng cách, bọn họ đã xâm nhập vào bụng thân thể mấy trăm mét, có hơn một ngàn viên tốn ma thạch bị Lữ Thiếu Khanh thu lại.Đến nơi này, Lữ Thiếu Khanh thậm chí ngay cả tốn ma thạch to bằng nắm tay cũng chướng mắt, nhỏ hơn cái đầu, hắn cũng không cần.Nhưng đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói, hắn đã rất thỏa mãn rồi.Mẫn Phiên tuy rằng khiếp sợ, nhưng ông ta cũng đi theo phía sau kiếm chút tiện nghi.Thứ Lữ Thiếu Khanh không cần ông ta đều lấy, còn bảo tộc nhân đi theo vào cùng nhau nhặt."Leng keng!"Bỗng nhiên có đốm lửa bắn ra, Mặc Quân kiếm ở phía trước mở đường gặp phải đồ cứng rắn, phản chấn trở về."A?"Lữ Thiếu Khanh cảm thấy kỳ quái, bởi vì thứ phản chấn Mặc Quân kiếm chính là một viên tốn ma thạch, không lớn, chỉ to bằng nắm tay, nhưng lại tản ra tia sáng năm màu.Cắt tốn ma thạch xung quanh ra, Lữ Thiếu Khanh cầm lên quan sát một phen, ánh sáng ngũ sắc, giống như cầu vồng bị phong ấn vào bên trong, thoạt nhìn rất đẹp.Nhưng cảm giác nhạy bén nói cho Lữ Thiếu Khanh biết, thứ này rất nguy hiểm.Tốn ma thạch này còn nguy hiểm hơn mấy ngàn tốn ma thạch hắn tìm được."Nhìn thấy bao giờ chưa?"Mẫn Phiên sững sờ nhìn tốn ma thạch năm màu trong tay Lữ Thiếu Khanh, ông ta theo bản năng trả lời: "Chưa, chưa từng nhìn thấy."Sống mấy trăm tuổi, ông ta thật đúng là chưa từng thấy tốn ma thạch năm màu."Công tử, cho ta được không?"Hai mắt Mẫn Phiên nhìn chằm chằm tốn ma thạch năm màu, trong mắt hiện lên một tia tham lam.Ông ta chưa từng nhìn thấy, nhưng thứ có thể phản chấn thanh phi kiếm cổ quái kia, chắc chắn cứng rắn vô cùng, tuyệt đối khó lường.Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời thu lại, cho ông ta một ánh mắt ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Coi ta là thằng ngốc sao?Kế tiếp, sau khi tốn ma thạch năm màu được thu thập, bọn họ dường như đã đến điểm cuối.Lữ Thiếu Khanh lật lại một lần, nơi này đã không còn tốn ma thạch nữa.Hắn một đường đi xuống, mấy ngàn viên tốn ma thạch lớn nhỏ không đồng nhất, nhỏ thì to bằng ngón cái, lớn thì không khác gì một người trưởng thành, một khi nổ tung tất cả, Hóa Thần khẳng định có thể bị nổ thành cặn bã, thậm chí còn có thể cho Luyện Hư lãnh đủ.Thỏa mãn rồi.Lữ Thiếu Khanh giống như ăn uống no đủ, vỗ vỗ tay, chuẩn bị rời đi.Mà trong mắt Mẫn Phiên chợt lóe hung quang, đứng trước mặt Lữ Thiếu Khanh: "Công tử, ta cảm thấy viên tốn ma thạch kia nên giao cho ta cho mới thỏa đáng."Úc Linh giận dữ, lộ ra bộ mặt thật rồi sao?Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh cũng lạnh xuống.Hắn cũng biết Mẫn Phiên không có lòng tốt như vậy, cũng biết mình sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.Nhưng hiện tại lại muốn trở mặt ở chỗ này, vẫn là ngoài dự liệu của hắn.Lữ Thiếu Khanh hỏi một câu: "Ngươi xác định muốn trở mặt sao?”Không biết vì sao, những lời này của Lữ Thiếu Khanh khiến lòng Mẫn Phiên nhảy dựng.Nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy tốn ma thạch năm màu.Lữ Thiếu Khanh chiếm được nhiều tốn ma thạch lớn như vậy, ông ta đã đỏ mắt, chớ nói chi là còn có một viên tốn ma thạch năm màu.Cầm đi giao cho vương đình, nhất định có thể nhận được phần thưởng phong phú nhỉ?Tộc nhân cũng có thể được bảo vệ tốt hơn.Vì tộc nhân, ông ta không thể không làm như vậy.Ông ta lắc đầu, cắn răng nói: "Không phải trở mặt, nhưng nó là bảo vật của người Tang Lạc chúng ta, ta không thể để ngươi mang đi."Tốn ma thạch đối với người Tang Lạc mà nói là vô cùng quan trọng, tốn ma thạch phát hiện ở Nam Hoang, được coi là vũ khí chống lại người Thánh tộc.Tốn ma thạch năm màu, loại tốn ma thạch lần đầu tiên gặp phải này, nhất định không tầm thường, có thể là đòn sát thủ, không thể để Lữ Thiếu Khanh mang đi.Úc Linh giận dữ: "Đây là do hắn thu thập được, ngươi muốn đổi ý sao? Ngươi đã nói rồi, thu thập được bao nhiêu, đều tính cho hắn.""Tốn ma thạch bình thường ta có thể không so đo, nhưng tốn ma thạch năm màu không thể mang đi, nhất định phải giao cho ta."

Bạn cần đăng nhập để bình luận