Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1848

Chương 1848
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Đã vậy giờ Vương Trạch còn dám bất kính với Lữ Thiếu Khanh, tiểu Hắc không nhịn được nữa.
Chỉ cần một chiêu đã diệt được Vương Trạch thực lực còn mạnh hơn mình một chút, Hồ Tuyết suýt chút sợ tè ra quần.
Hơn nữa tiểu Hắc còn thôn phệ nguyên anh Vương Trạch ngay trước mắt hắn ta, càng dọa cho hắn ta suýt chút lộ ra bản thể.
Đáng sợ, mấy tên trước mắt còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của hắn ta.
Một cước đã đạp chết cao thủ cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ tầng chín, rốt cuộc thực lực mạnh cỡ nào?
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ còn không phải mạnh nhất.
Giờ khắc này, Hồ Tuyết không thể không bội phục sự anh minh của mình.
Ngay từ đầu liền duy trì khiêm cung, không dám có điểm nào bất kính với nhóm Lữ Thiếu Khanh.
Quả nhiên, chỉ có người thông minh mới xứng sống sót.
Nhưng mà…
Hồ Tuyết nhìn Vương Trạch đã hóa thành mớ huyết nhục, trên mặt lộ ra một tia đau đầu.
“Làm sao?” Tiêu Y ôm chặt tiểu Hắc, chú ý thấy biểu cảm trên mặt Hồ Tuyết, không vui nói: “Ngươi muốn báo thù cho hắn sao?”
Nhìn đi, một chút cảm giác áy náy cũng không có, bởi vậy có thể thấy được tâm ngoan thủ lạt.
Hồ Tuyết trong lòng âm thầm nghiêm nghị, cung kính nói: “Không dám, ta cùng Vương Trạch chẳng qua chỉ có duyên gặp vài lần thôi.
Trước tiên rũ sạch quan hệ giữa mình và Vương Trạch, sau đó, hắn ta nhắc đến thân phận của Vương Trạch: “Nhưng, Vương Trạch và Vương tộc Kỳ thành có chút quan hệ.”
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, không có chút lo lắng, thuận miệng trả lời một câu: “Ồ?”
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh không có phản ứng gì khác, Hồ Tuyết suýt nữa nghẹn chết.
Ngươi không có phản ứng gì khác sao?
Ngươi chỉ ồ một tiếng? còn mang ngữ khí nghi vấn?
Ngươi không bế quan đến mức ngốc luôn đấy chứ?
Ngươi không biết Vương tộc lợi hại nhường nào sao?
Ngươi a một tiếng, ngươi biết như vậy khiến người ta rất khó chịu không?
“Tiền bối, Vương tộc thực lực rất mạnh.”
Cho dù ngươi thực lực Luyện Hư kỳ cũng chưa chắc có thể chiếm được lợi.
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày: “Ngươi xác định hắn là Vương tộc? Ta thấy chưa chắc đâu.”
Hồ Tuyết trừng to mắt: “Vì, vì sao?”
Lữ Thiếu Khanh lắc lắc trữ vật giới chỉ của Vương Trạch, tràn đầy ghét bỏ: “Nếu như là Vương tộc, cũng sẽ không chỉ có hơn năm trăm vạn viên Linh thạch, nhất định là giả mạo, thời buổi này, kẻ giả mạo nhiều lắm!”
Phụt!
Hồ Tuyết hơi muốn thổ huyết, ngươi chỉ dựa vào cái này để phán đoán?
Linh thạch ít thì không phải người Vương tộc? ngươi không cho phép người ta dùng à?
Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, Hồ Tuyết rất muốn chửi thề nhưng lại không biết chửi thề như thế nào.
Nhìn vẻ mặt táo bón của Hồ Tuyết, Lữ Thiếu Khanh an ủi một câu: “Yên tâm đi, không sao đâu.”
“Trên đường đi, nếu ngươi sợ chúng ta tới Kỳ thành gây chuyện, trên đường, ngươi có thể nói cho chúng ta biết Vương tộc Kỳ thành mạnh như thế nào.”
Hồ Tuyết nghe vậy, trong lòng không kìm được thở dài thật sâu, hóa ra ngươi vẫn chưa biết sự lợi hại của Vương tộc.
Rốt cuộc ngươi là lão cổ đồng thời đại nào vậy?
Trong lúc nói chuyện, nơi xa càng nhiều tộc Tẩu Thú đi về phía bên này, trên bầu trời bay không có mấy tên ngược lại trên mặt đất chạy rất nhiều, đều là Yêu tộc cấp thấp.
Nhóm Lữ Thiếu Khanh không lùi mà tiến tới, đi ngược dòng nước, hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
Không ít tẩu thú dừng lại: “Chẳng lẽ cao thủ tộc Tẩu Thú chúng ta tới?”
“Ở nơi này còn có cao thủ tộc Tẩu Thú gì?”
“Không thấy Vương Trạch tiền bối bọn hắn đều trốn rồi sao?”
“Chúng ta mau chạy đi, bọn hắn đi chẳng qua cũng sẽ chịu chết thôi, súc sinh lông lá quá lợi hại “
Uyên thành rất mau chóng hiện ra trước tầm mắt đám người Lữ Thiếu Khanh, có vô số yêu thú tộc Phi Cầm bay lượn qua lại trên bầu trời, phát ra tiếng chim hót hưng phấn, đang ăn mừng bọn hắn dẹp xong tòa thành trì này.
Trên mặt đất có yêu thú tộc Phi Cầm đang dọn dẹp chiến trường, bắt giữ tù binh, thanh lý phế tích vân vân.
Mà trên bầu trời trong thành có mấy bóng người ngạo nghễ đứng đó, thần sắc tự ngạo.
Đánh bại tộc Tẩu Thú, đoạt lấy tòa thành trì này, đủ để tộc Phi Cầm ở vùng này thu hoạch được tài nguyên tu luyện tốt hơn.
Linh mạch, khoáng mạch, linh điền các loại gần đây, tất cả đều thuộc về bọn hắn.
Tóm lại tòa thành trì này đủ để bọn hắn thu hoạch tràn đầy.
Ngay lúc yêu thú tộc Phi Cầm chìm đắm trong thắng lợi, vui sướng, bỗng nhiên một cỗ khí tức kinh khủng giáng lâm.
Tất cả yêu thú tộc Phi Cầm lập tức cảm thấy như trời sập.
Yêu thú tộc Phi Cầm bay lượn trên không, cơ thể cứng ngắt, té thẳng từ trên không trung xuống như trời mưa, nhao nhao bị đập xuống đất.
Trên đất cũng thế, dưới áp lực cường đại chúng, nhao nhao nằm rạp trên mặt đất.
Mấy yêu thú hình người cường đại nhất quỳ trên mặt đất, sức mạnh đáng sợ kia chủ yếu nhắm vào bọn hắn, khiến mấy người bọn hắn phun ra máu tươi, sợ hãi bắt đầu lan tràn từ trong linh hồn.
“Thời gian mười hởi thở, đám lông lá các ngươi cút ra khỏi Uyên thành cho ta, trễ một hơi, tiêu diệt toàn bộ các ngươi.”
Giống như tiếng của tử thần quanh quẩn trên bầu trời Uyên thành.
Lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.
Không ai dám chần chờ, tất cả yêu thú tộc Phi Cầm lập tức bay ra khỏi Uyên thành.
Lúc này bọn hắn chỉ hận cha mẹ sinh cho mình thiếu một đôi cánh, bay quá chậm.
Bọn hắn dùng hết sức lực bú sữa mẹ phe phẩy cánh của mình, cố gắng hết sức để tốc độ của mình đạt đến cực điểm, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi đáng sợ này.
Ngay cả mấy phi cầm Nguyên Anh kỳ cường đại kia cũng thế, bọn hắn lập tức phóng lên tận trời, không quay đầu lại bay khỏi chỗ này.
Thậm chí có hai người còn biến trở về bản thể, hai cánh chấn động tựa như tia chớp biến mất trong bầu trời.
Chưa đến mời hơi thở, Uyên thành đã không còn một con yêu thú tộc Phi Cầm.
Chỉ còn lại một ít tù binh tộc Tẩu Thú mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
Bọn hắn bị khống chế lại, không cách nào thoát đi.
Bọn hắn không biết người tới là địch hay là bạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận