Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1550

Chương 1550Chương 1550
Nhưng Quản Đại Ngưu còn chưa nói dứt lời liền cảm thấy trước mắt có bóng đen chợt lóe lên, quá sợ hãi, muốn ngăn cản, nhưng mà vẫn không hề có chút tác dụng gì.
Một cước quen thuộc, chiêu thức quen thuộc, lại một lần nữa bị đánh úp.
"Ai nha, ta muốn rời đi, ngươi thật sự cao hứng đúng không?”
"Còn đáng ăn mừng à, có phải định bày vài chàn chúc mừng không?”
"Bà nội nó, mấy ngày không đánh ngươi, ngươi lại ngứa da."
"Không sai, ta sắp đi nhưng cũng không ngại thu thập ngươi trước khi đâu, tên mập chết bầm, còn cả con chim chết kia nữa, về bảo ông già ngươi đợi đấy." "Ngao."
Giản Bắc nhìn Quản Đại Ngưu bị đánh đến mức tru lên thì cũng không đành lòng nhìn tiếp, sinh lòng đồng tình.
Chậc chậc, may quá, may là ta nén niềm vui trong lòng.
Tên mập ngươi cũng thật là, mừng thì mừng, sao lại nói lời trong lòng ra?
Nhưng mà, cái miệng tên mập chết bầm này đúng là lợi hại, đối với bản thân mà cũng hữu dụng.
Sau này cần phải đề phòng một chút.
Sau khi thu thập Lữ Thiếu Khanh một trận, Lữ Thiếu Khanh thần thanh khí sảng, dễ chịu.
Quả nhiên, đi ngủ ăn linh đậu đánh tên mập là thoải mái nhất.
Thu thập Quản Đại Ngưu một trận, hắn đứng đối mặt với Quản Đại Ngưu, nói: "Sao? Không phục sao?”
Quản Đại Ngưu cắn răng, sưng mặt sưng mũi, không dám nói lời nào, nhưng thần sắc là tuyệt đối không phục.
"Được rồi, dù sao ngươi không phục cũng không sao, vài ngày nữa ta sẽ đi."
Trong lòng Quản Đại Ngưu thở phì phò nói, ngươi đi nhanh lên.
Qua một khoảng thời gian sau, cách thời điểm khai giảng chưa đến nửa tháng Lữ Thiếu Khanh chào hỏi Kế Ngôn, Tiêu Y và An Thiên Nhạn tiêu sái rời đi.
Đến khi hai người Quản Đại Ngưu và Giản Bắc phát hiện thì Lữ Thiếu Khanh đã rời đi vài ngày rồi.
"Đại ca, đi lúc nào?"
"Đi mà cũng không nói một tiếng?”
Không ngờ ngươi lại là đại ca như vậy, đi cũng không chào hỏi, quá thương tâm.
Tiêu Y bíu môi, Nhị sư huynh ngay cả với Vân Tâm tỷ tỷ cũng không nói, ngươi là cái quái gì?
"Nhị sư huynh nói, đề phòng hai người các ngươi tiết lộ hành tung của hắn, hắn nhất định phải lặng lẽ rời đi, phòng ngừa bị hai người các ngươi hại."
Giản Bắc kêu oan: "Đại ca, lời này đả thương lòng taI"
"Hơn nữa, chúng ta không nói, những người khác cũng không biết sao?"
Quản Đại Ngưu bên này dùng Thiên Cơ Bài liên lạc với vài đồng môn của mình, lại kinh ngạc phát hiện: "Móa, tên kia căn bản không che giấu hành tung, ngược lại nghênh ngang ngồi một chiếc phi thuyền rời khỏi Nhữ thành."
"Không ít người nhìn thấy hắn, Thiên Cơ Các nhận được không ít tin tức."
Giản Bắc nghi ngờ: "Làm như vậy, không có chút bí ẩn gì, đại ca định làm g1?
Nói định lén rời đi nhưng lại nghênh ngang, ngay cả che giấu cũng không thèm che giấu một chút ngồi thuyền rời đi, đây không phải nói rõ cho người khác biết hắn định rời đi sao?"
"Nếu rời đi, dùng truyền tống trận trực tiếp rời đi không tốt hơn sao?"
Nhãn tuyến của ngũ gia tam phái vô số, Lữ Thiếu Khanh là một nhân vật nóng hổi, không che giấu diện mục rất dễ dàng bị người ta nhìn ra.
Tiêu Y ở bên cạnh trâm lặng nói: "Ngồi truyền tống trận, phí linh thạch rất đắt"
Giản Bắc không muốn chửi thề nữa. Với tài lực của Lữ Thiếu Khanh, phí tổn một lần truyền tống trận còn chẳng bằng chín trâu mất sợi lông.
Chỉ vì tiết kiệm chút linh thạch nên ngồi thuyền rời đi sao?
Đúng là keo kiệt vô song.
Quản Đại Ngưu thì chửi thề: "Về sau mấy từ như keo kiệt, hẹp hòi, vắt chày ra nước đều là cái tên để hình dung về hắn."
Giản Bắc gật gật đầu, vô cùng đồng ý.
Sau đó hắn ta nhắc nhở Kế Ngôn nói: "Kế Ngôn công tử, hắn nguy hiểm rồi"
Nghênh ngang rời đi, còn bị người ta báo về, ngũ gia tam phái sẽ lập tức biết chuyện này.
Với tính cách của Ngao gia, Mị gia, không phái người đi giết Lữ Thiếu Khanh thì mặt mũi đâu chào hỏi người khác.
Đặc biệt là Ngao gia, làm việc bá đạo, cho dù là bảy phái khác trong ngũ gia tam phái đôi khi cũng phải nhượng bộ.
Bây giờ còn chịu thiệt lớn trong tay Lữ Thiếu Khanh như vậy, không giết chết Lữ Thiếu Khanh, ngày sau còn lăn lộn như thế nào đây?
Kế Ngôn xem thường, nhàn nhạt nói: "Hắn tự có chừng mực."
Tiêu Y cũng cười khì khì không ngừng.
Nói đùa, nếu Nhị sư huynh ta muốn không để người ta biết, với thủ đoạn của hắn ai có thể phát hiện được hắn?
Nhị sư huynh chắc chắn là đang muốn kiếm một khoản bộn rồi mới đi.
Nhìn thấy phản ứng của Kế Ngôn và Tiêu Y, Giản Bắc giật mình.
Tín nhiệm như vậy sao?
Nếu không phải không quan tâm, vậy chỉ có một khả năng, chính là Kế Ngôn, Tiêu Y thực sự có lòng tin tuyệt đối đối với Lữ Thiếu Khanh.
Cho dù bị truy sát, cũng có thể dựa vào thực lực của mình để giải quyết.
Sau khi nghĩ rõ rang, Giản Bắc đưa mắt liếc nhìn Quản Đại Ngưu một cái.
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu rời đi xong, Giản Bắc liền nói với Quản Đại Ngưu:"Đi tìm thử tung tích tên kia, đến lúc đó chúng ta đi xem thử một chút."
"Sao vậy?" Quản Đại Ngưu nghỉ hoặc.
Giản Bắc nói với Quản Đại Ngưu:
"Không phải ngươi vẫn muốn biết thực lực tên kia sao?" "Vừa hay, đây là một cơ hội."
ôi!
Quản Đại Ngưu lập tức kịp phản ứng, mắt nhỏ trợn thật lớn: "Ý của ngươi là nói có người sẽ đuổi giết hắn, sau đó chúng ta đi theo xem, như vậy có thể biết được thực lực của hắn?"
Giản Bắc gật đầu: "Không sai, lúc cần thiết cũng có thể bảo vệ hắn một mạng."
Hai người bọn họ đại diện cho hai thế lực lớn, có bọn họ ra mặt, cho dù gặp phải nguy hiểm, dưới sự liên thủ của bọn họ có lẽ có thể bảo hộ được Lữ Thiếu Khanh.
Quản Đại Ngưu bĩu môi, khó chịu nói: "Cắt, hắn có bị đánh chết cũng không liên quan đến ta."
Mặc dù là nói như vậy nhưng hẳn ta vân tự đi thăm dò hành tung của Lữ Thiếu Khanh.
Rất nhanh, bọn họ đã biết được hành tung của Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh đúng là hoàn toàn che giấu hành tung của mình, sau khi ngồi phi thuyền đến Đốn thành liền gia nhập một thương đội, theo thương đội đi về phía đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận